Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1492 - Chương 1492. Trần Thiên Hạo: Có Độc!

Chương 1492. Trần Thiên Hạo: Có độc!
Chương 1492. Trần Thiên Hạo: Có độc!

Trạm thứ hai của Diệp Mặc là bệnh viện.

Amano Shinichi nói với hắn chuyện của Sakeko tiểu thư.

“Sakeko tiểu thư đã đi từ mấy hôm trước rồi!’

Amano Shinichi lại hơi kích động: “Sakeko tiểu thư khôi phục rất tốt, bọn tôi đã kiểm tra rồi, tế bào ung thư trong cơ thể cô ấy đã bị tiêu trừ hoàn toàn, cô ấy đã khỏi hẳn rồi, thật không thể tin nổi mà!”

Những chuyện phát sinh trên người Sakeko tiểu thư, thật sự là kỳ tích!

Giải phẫu là không thể nào hoàn toàn loại trừ tế bào ung thư trong cơ thể, còn cần phải phối hợp trị liệu bằng hóa chất nữa, nhưng Sakeko tiểu thư chỉ uống chút thuốc, thế mà có thể tiêu trừ hoàn toàn tế bào ung thư trong cơ thể, với thường thức của y học hiện giờ, thì đây chính là kỳ tích.

Mà điều quan trọng hơn là, cái kỳ tích này nằm ở loại thuốc mà chủ tịch Diệp nghiên cứu ra!

Nếu như loại thuốc này được chế tạo quy mô lớn rồi đem bán, vậy có thể cứu vãn được rất nhiều sinh mạng.

Đây chính là thứ có thể oanh động toàn bộ giới y học đấy!

“Giáo sư Nagano có chút không dám tin tưởng, cho nên đi theo Sakeko tiểu thư về nước rồi, nói là muốn đi bệnh viện nghiên cứu ung thư của bọn họ để kiểm tra lại một chút.” Bác sĩ Amano nói xong liền bật cười một tiếng.

Cái bệnh viện nghiên cứu ung thư kia, đúng là một trong những bệnh viện hàng đầu nước N, nhưng Nhân Hoa cũng không kém, có lẽ thiết bị của Nhân Hoa còn tốt hơn bên đó nữa, nhất định lại phải chạy về nước kiểm tra, không phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao!

Diệp Mặc mỉm cười, dù sao cũng không quan trọng.

“Đúng dịp, vài hôm nữa tôi sẽ qua bên đó, đến khi đó tôi sẽ đi xem một chút.”

“A? Chủ tịch Diệp muốn qua nước N à? Haiz, đáng tiếc, tôi còn có việc ở đây, bằng không sẽ đi cùng ngài, giới thiệu cho ngài vài món ăn ngon và vài chỗ vui chơi.” Bác sĩ Amano hơi tiếc nuối.

Diệp Mặc ở lại một lúc rồi rời đi.

Trạm thứ ba của hắn là Hoa Thiên An Phòng.

Sau đó, hắn lại đi đến sở cảnh sát một chuyến.

Takeda Takaaki kia đã tỉnh lại, nhưng đã trở thành một kẻ ngốc, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, đám người bị bắt lúc đó cũng đã bị thẩm vấn, nhưng do bị bắt ngay tại trận, hành vi phạm tội đã hết sức rõ ràng, nên chẳng mấy chốc sẽ bị đưa đi xét xử.

“Đúng rồi, không biết Trần Thiên Hạo kia đã đi chưa nhỉ.”

Chạng vạng tối, Diệp Mặc mới rời khỏi sở cảnh sát, hắn chuẩn bị trở về nhà thì bỗng nhiên nhớ đến vị sư huynh kia của đội trưởng Đường.

Diệp Mặc liền giơ cổ tay lên, nhỏ giọng nói vài câu với cái đồng hồ.

Ngay sau đó, mặt đồng hồ liền xuất hiện một định vị.

“Còn chưa đi à? Hả? Cái định vị này?”

Diệp Mặc nhìn vào, vị trí vẫn là ở trong nước, khi hắn nhìn kỹ lại thì không khỏi giật mình, bởi vì cái địa điểm này khá quen thuộc, không phải là khách sạn cao cấp lần trước mà tên này bị tóm sao.

Diệp Mặc nhìn kỹ một lúc, sắc mặt lại trở nên cổ quái.

Hắn đột nhiên nhíu mày, rồi lẩm bẩm một câu: “Chuyện này. . . không thể trách mình nhỉ!”

Giờ phút này, bên trong khách sạn.

Trần Thiên Hạo rửa ráy sạch sẽ thơm tho, thoải mái mà nằm trên giường, hưởng thụ mỹ nữ mát xa.

Đôi tay nhỏ trắng mềm kia xoa nắn từ trên bả vai rồi lại xuống đến hông của anh ta, thỉnh thoảng lại dùng móng tay trêu chọc một chút, loại cảm giác này, quả thực như muốn bay lên.

Trần Thiên Hạo hít nhẹ một hơi, thoải mái mà híp mắt lại, gương mặt thì tràn đầy vui vẻ.

Đây chỉ là khúc nhạc dạo, là món ăn khai vị, lát nữa mới là món chính.

Anh ta hài lòng mà hít một hơi: “Thoải mái.”

Vì sự hưởng thụ này, coi như lại ngồi trong đó nửa tháng nữa cũng đáng!

Trần Thiên Hạo âm thầm cảm khái.

“Phi phi phi! Xúi quẩy! Lần trước là do xui xẻo, không biết tên khốn nào tố cáo mình, đừng để mình bắt được tên khốn này, bằng không sẽ cho tên này đẹp mặt!”

“Đây chính là cái gọi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, lần trước bị bắt ở đây rồi, cho nên nơi này sẽ là nơi an toàn nhất, với lại, mình còn chọn đúng giờ cơm, các chú cảnh sát cũng phải an cơm, cho nên, đây chính là thời gian an toàn nhất.”

“Mình thật cmn là thiên tài mà! Thế mà cũng có thể nghĩ ra được!”

“Ha ha! Trần Thiên Hạo mình, trượt chân một lần là ngoài ý muốn, làm sao có thể lại bị một lần nữa chứ, không có khả năng! Tuyệt đối là không có khả năng!”

Trần Thiên Hạo dần dần thả lòng, bắt đầu yên tâm hưởng thụ.

“Anh đẹp trai, nơi này của bọn em rất an toàn, anh cứ yên tâm đi, nơi này có rất nhiều người, bọn họ làm sao tra được đến đây chứ, em nghe nói, lần trước có một người bị bắt thôi, cũng không biết là tra kiểu gì.”

“Anh đẹp trai, tốt rồi, nằm sấp, nhếch lên. . .”

Trần Thiên Hạo cảm thấy sảng khoái đến quên hết cả thời gian, cũng không biết bao lâu, tiếng đập cửa rầm rầm rầm lại vang lên.

Trần Thiên Hạo lập tức ngồi bật dậy như phản xạ có điều kiện, mặt anh ta đã trắng bệch vì sợ hãi.

Cmn, sẽ không phải lại trượt chân nữa đấy chứ!

Anh ta cuống quít đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo để xem xét tình hình bên ngoài, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán.

“Nơi này có độc à!”

Trần Thiên Hạo chán nản ngồi xuống, lại khổ sở mà ôm lấy đầu mình.

Hết chương 1492.
Bình Luận (0)
Comment