Hai người trò chuyện thêm một lát, Diệp Mặc đứng dậy đi xuống.
“Anh Diệp!”
Vừa ra đến cửa tòa nhà, Diệp Mặc liền nhìn thấy Trác Lâm, nàng vẫn mặc một bộ quần áo văn phòng như mọi khi, trong vẻ thanh thuần còn lộ ra vài phần gợi cảm, bên cạnh nàng còn có một người mặc tây trang màu đen rất hiên ngang, dáng người ma quỷ ở bên trong là không giấu được, gương mặt xinh đẹp và tinh xảo có một loại lạnh lùng và kiêu ngạo như mọi khi.
Trác Lâm đang kéo tay nàng chạy qua đây, lộ ra vẻ hết thức thân mật.
Trác Lâm vung tay lên, cười ngọt ngào nói: “Em nghe nói anh đã trở về cho nên chờ ở đây, công ty sắp lên sàn rồi mà anh không vui vẻ à? Mấy ngày hôm nay, em đều hưng phấn đến mức không ngủ được, công ty vừa lên sàn thì em sẽ phát tài, có thể còn nhiều tiền hơn cha em luôn.”
“Cũng được!” Diệp Mặc mỉm cười, lại đánh giá đội trưởng Đường ở bên cạnh một phen, kinh ngạc nói: “Đội trưởng Đường, có chuyện gì buồn phiền sao?”
“Không có gì, chỉ là một vài chuyện vớ vẩn thôi, sư môn bất hạnh mà!”
Đường Nguyệt Dao cau mày một cái, rồi lại thở dài.
Tên sư huynh rác rưởi kia của nàng thật sự là mất hết mặt mũi mà, bởi vì đi chơi gái mà bị bắt nửa tháng trời, hai ngày trước mới được thả ra, nàng thấy bó tay luôn.
Nhất định phải chơi, giờ báo ứng đến rồi chứ!
Không quản được nửa dưới, thì cút ra nước ngoài không phải tốt rồi sao, nhất định phải ở chỗ này làm gì, đúng là ngu không ai bằng!
Đường Nguyệt Dao nghiến răng nghiến lơi, trong lòng lại bắt đầu đậu đen rau muống.
Diệp Mặc tỏ vẻ không biết chuyện gì mà nói: “Sư môn? À, là vị sư huynh kia của cô à? Anh ta làm sao?”
“Không có gì!” Đường Nguyệt Dao lắc đầu.
Nàng nào dám nói chuyện mất mặt như vậy ra chứ!
“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng, cũng không hỏi gì thêm.
Lúc này, Trác Lâm nhớ đến cái gì, bỗng nhiên nói: “À đúng rồi, anh Diệp, chị gái em nói là muốn gặp anh một lần!”
“Chị cô? Có chuyện gì sao?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Không biết nữa, chị em nói là muốn gặp anh một lần, ăn một bữa cơm, chị ấy còn nói là phải cảm ơn anh gì gì đó, chiếu cố em gì gì đó, em cũng không biết nữa.” Trác Lâm nói xong lại có chút buồn bực.
Hiển nhiên mục đích của chị gái mình không đơn giản như vậy, làm em gái nên tất nhiên nàng có thể nhận ra.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi cũng không biết có rảnh hay không nữa, mấy hôm nữa tôi còn phải đi nước N một chuyến, chờ trở về rồi tính.”
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, cũng hiểu ra chuyện gì.
Chị gái Trác Lâm có thân phận đặc thù, có thể là chuyện có quan hệ đến Siêu Não lần trước, sẽ không nghi ngờ lên đầu mình chứ! Nếu thật sự đúng như vậy, thì giác quan thứ sau của vị này cũng quá kinh khủng rồi! Thế mà còn có thể nghi ngờ lên đầu của mình luôn!
“Đi nước N?”
Trác Lâm khẽ giật mình, mà Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh thì lại nhướn mày.
“Anh đi nước N làm gì?” Đường Nguyệt Dao lạnh lùng nói, trong lòng lại có chút không vui.
Tên này quên chuyện lần trước rồi à?
Mục tiêu của đám người nước N kia chúng ta là anh ta mà!
May mà là ở trong nước, nên đám người đó không kiếm được vũ khí gì, không tạo nổi sóng gió gì quá lớn, nhân số cũng có hạn, cho nên tên này mới may mắn thoát được, hiện giờ lại chạy qua nước N, không phải dê vào miệng cọp à!
Tên này điên rồi à!
Hay là đầu óc toàn bã đậu, muốn đi liều mạng?
Trước đó, vất vả lắm mới chịu nghe lời nàng một lần, giờ lại không nghe rồi đúng không!
Diệp Mặc nhìn Đường Nguyệt Dao một cái, cười nói: “Vì chuyện công ty con thôi, đương nhiên còn một số chuyện làm ăn cần xử lý nữa.”
“Để người khác đi không được à, tại sao anh phải tự đi?” Đường Nguyệt Dao lại trách mắng: “Anh không biết bên đó nguy hiểm thế nào à?”
“Chị Đường, nguy hiểm gì? Bên đó có thể có nguy hiểm gì chứ?” Trác Lâm nghe thấy thế liền hơi buồn bực.
Nước N vẫn rất an toàn mà, có rất nhiều người du lịch và du học bên đó mà.
Đường Nguyệt Dao nhỏ giọng nói: “Lâm Lâm, em không hiểu, thân phận của anh ta bây giờ là gì nào, chắc chắn có rất nhiều người xấu đang nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta mà xuất ngoại thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.”
“Cũng đúng.” Trác Lâm gật đầu.
Anh Diệp nhiều tiền như vậy, là tỷ phú trong top 3 toàn cầu, nên chắc chắn có rất nhiều kẻ xấu muốn bắt cóc anh ấy để đòi tiền.
Trác Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị Đường, dẫn nhiều vệ sĩ theo là được rồi mà?’
Diệp Mặc cười nói: “Lâm Lâm nói rất đúng.”
Đường Nguyệt Dao bất đắc dĩ nói: “Vệ sĩ cũng không phải vạn năng, bên nước N vẫn có vài phần nguy hiểm, thôi được rồi, nếu anh nhất định phải đi, thì tôi sẽ đi theo anh! Người khác tôi không yên lòng.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi!” Diệp Mặc cười nói, lại vẫy tay chào: “Hai người đi ăn cơm đi, tôi đi trước đây.”
Hắn nói xong liền dẫn bọn họ đi lên xe đã chờ sẵn ở ngoài.
Đường Nguyệt Dao nhìn Diệp Mặc rời đi lại chậc một tiếng: “Tên này cũng thật là!”
Bên phía nước N nguy hiểm hơn nhiều so với nước H.
Rõ ràng là mình về nước dưỡng lão, thế mà không thể an ổn nổi.
“Tên khốn khiếp này! Lâm Lâm, đi, đi ăn cơm thôi!”
Đường Nguyệt Dao quở trách một câu, lại không vui mà trừng mắt liếc nhìn chiếc xe kia, sau đó mới kéo Trác Lâm rời đi.