Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1490 - Chương 1490. Tập Đoàn Hunt

Chương 1490. Tập đoàn Hunt
Chương 1490. Tập đoàn Hunt

Diệp Mặc khoát tay: “Không cần! Mình không lạnh!”

“Còn bướng bỉnh, tay bạn lạnh thế này rồi cơ mà!” Phó Tư Vi hừ nhẹ một tiếng, tay ngọc liền tóm lấy bàn tay của Diệp Mặc, nàng còn định quở trách vài tiếng, nhưng mà sau đó, nàng chỉ ồ một tiếng, bàn tay này. . . hoàn toàn không lạnh chút nào, mà còn cực kỳ ấm áp.

Đôi mắt đẹp của nàng trợn to, lô ra vài phần kinh ngạc, nhất thời lại quên buông tay, cứ nắm chặt như vậy.

Đôi tay này của Diệp Mặc còn đẹp hơn cả tay nàng, cảm giác ấm áp này thật sự là quá thoải mái.

Phó Tư Vi bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì, ánh mắt của nàng lấp lóe một chút, rồi vội vàng buông tay ra.

Đôi tay này đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy đôi tay này, nàng sẽ nhớ đến những giấc mơ hoang đường và kiều diễm kia như một phản xạ có điều kiện.

Phó Tư Vi quay khuôn mặt đỏ ửng qua chỗ khác, rồi đi về phía trước.

“Vậy lần sau trở về nhớ nói cho mình biết! Mình sẽ chờ, à đúng rồi, lần sau trở về có muốn qua nhà mình không? Cha mẹ mình đều muốn gặp bạn một chút, mời bạn một bữa cơm để cảm ơn chuyện của chú hai mình, khi đó bọn họ còn chưa kịp cảm ơn nữa.”

“Mình cũng đã nói cho bọn họ là bạn đã trở về, bọn họ còn nói là nhất định phải cảm ơn bạn!”

Nàng nói xong thì quay mặt qua, vẻ mặt lộ ra vài phần khẩn cầu.

Diệp Mặc hơi chần chờ một chút rồi vẫn gật đầu: “Ừm!”

“Vậy . . . vậy liền quyết định như vậy nhé! Hay là đi dạo tiếp nhé, không sao, lát nữa mình sẽ về với Dương Yến, cô ấy đang đi dạo trong trung tâm thương mại kia! Bạn không cần lo lắng cho mình. . .” Nàng bĩu đôi môi đỏ một cái, trên gương mặt xinh đẹp tươi sáng lập tức tràn ra một nụ cười hân hoan.

Dưới ánh đèn đường, vẻ đẹp của nàng lại để cho người ta sợ hãi thán phục.

“Ừm!”

Diệp Mặc gật đầu, lại tiếp tục đi dạo với nàng một lúc lâu.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc thu xếp một chút, rồi dẫn bọn nhỏ đi Thiên Hải, hắn đến thăm ông bà ngoại như mọi khi, thuận tiện thăm mấy người cậu hai và Triết Hạo luôn, sau đó lại đến Đông Đằng xử lý vài sự vụ.

Chủ yếu là một số vấn đề về kỹ thuật, và một số xã giao.

Tuy rằng đám người Trần Hữu Phúc có thể ứng phó với đa số sự vụ bình thường, hoặc cũng có thể gọi điện thoại để xin chỉ thị từ hắn, nhưng có một số việc vẫn cần người ông chủ như hắn ra mặt.

Diệp Mặc ở lại Thiên Hải ba ngày, bận rộn ba ngày mới xử lý xong chuyện ở đây, sau đó hắn liền bay thẳng về Đế Kinh.

Sau khi máy bay hạ cánh, hắn chạy đến Thần Châu trước.

Lâm Ích Phi vừa nhìn thấy Diệp Mặc liền cười tủm tỉm.

“Tất cả đều rất thuận lợi.”

Trong khoảng thời gian này, Thần Châu nhận được rất nhiều sự chú ý, phong ba của loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia vẫn chưa trôi qua, lại vì công ty sắp lên sàn, cho nên nhận được rất nhiều sự chú ý từ các phe, ngày nào ông cũng phải tiếp rất nhiều điện thoại, người hẹn gặp còn phải xếp hàng dài mà còn không gặp được.

May mà trước đó đã tăng cường an ninh và biện pháp bảo mật, nên hiện giờ cũng chưa có chuyện gì.

“Còn có tin tức tốt, thuốc mới của chúng ta sắp được phê duyệt rồi, chẳng mấy chốc có thể lên kệ rồi, cuối cùng chúng ta cũng có một loại thuốc được bán trên thị trường rồi, còn mấy loại thuốc kia, quá trình lâm sàng cũng rất thuận lợi.”

“Hiện giờ, chúng ta nhận được chiếu cố đặc biệt, cho nên quá trình còn nhanh hơn không ít.”

“Chuyện kiến thiết các công ty con trên các quốc gia cũng rất thuận lợi, đều là mua những xí nghiệp dược lâu năm, nước N? Cũng xong rồi, ngài muốn qua nước N xem à? Tiện mà tiện mà!”

“Đúng rồi, mấy ngày nữa là nghi thức lên sàn, ngài là ông chủ mà không đi à?”

Diệp Mặc lắc đầu.

Hắn không muốn đi, nếu tham gia còn phải bay gia Hương Giang để gõ chuông, dù sao có mấy người Lâm Ích Phi và Trầm Đông Bằng ở đó là đủ rồi.

“À đúng rồi! Trước đó có người muốn gặp ngài! Người này khá kỳ lạ, nói là đến từ tập đoàn Hunt gì đó, tôi đã điều tra qua về tập đoàn này, nó là một công ty chế dược sinh vật, nhưng quy mô không lớn, họ chỉ tập trung nghiên cứu vào những kỳ thuật mũi nhọn thôi, bọn họ cảm thấy hứng thú với thuốc kéo dài tuổi thọ của chúng ta, còn nói muốn mua kỹ thuật đó, vừa mở miệng đã là 10 tỷ đô la rồi!”

“Người này còn nói, rất muốn gặp ngài!”

“Nói như thế nào đây, người này cho tôi một cảm giác là lạ, cho nên khi đó tôi trực tiếp từ chối, không phản ứng đến anh ta, mà dù bọn họ có trả 10 tỷ đô la đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể nào bán cho họ được!’

Lâm Ích Phi nói xong thì bật cười một tiếng.

Giá trị của thuốc kéo dài tuổi thọ đâu chỉ 10 tỷ đô la, 100 tỷ còn tạm được.

Diệp Mặc hơi nhíu mày: “Tập đoàn Hunt? Chưa từng nghe qua!”

Cái tên này tương đối lạ lẫm.

Sau đó, hắn liền lắc đầu, không để ý đến nữa.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều công ty tìm đến cửa, ngay cả những bá chủ như Pfizer còn chạy đến, chứ đừng nói đến mấy công ty nhỏ này, có thể chỉ là một công ty của một đại gia giàu có nào đó thôi.

Nhưng công ty này còn khá tốt, biết ra giá tiền để mua, còn đám trước kia toàn thuê thợ săn tiền thưởng, gián điệp thương nghiệp. . .hòng cướp lấy kỹ thuật.

Hết chương 1490.
Bình Luận (0)
Comment