Ánh mắt của Phó Tư Vi luôn tập trung vào đôi bàn tay và trắng nõn trong màn hình.
Trong khoảng thời gian này, tần suất đôi bàn tay này xuất hiện trong giấc mơ của nàng đã giảm đi nhiều, song mỗi lần xuất hiện thì đều rất nghiệm trọng, thủy triều mãnh liệt đến mức không thể ngăn cản.
Giờ nàng cũng đã quen với việc này.
Sau khi nhìn một lát thì Phó Tư Vi cất điện thoại đi, rồi tiếp tục công việc.
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
Ông ông----
Điện thoại di động của Phó Tư Vi lại rung lên, nàng mở ra xem, là mấy người bạn học cũ @ nàng ở trong nhóm, rủ nàng tối đi liên hoan.
“Tư Vi, tối nay bạn có đến không?”
Người nói chuyện là Dương Yến, cũng là một trong những bạn học nữ trong buổi liên hoan lần trước.
“Có!” Phó Tư Vi trả lời một câu.
“Này Tư Vi, rất lâu rồi không gặp Diệp Mặc, bạn thử rủ cậu ấy xem nào, tối nay cùng đi luôn.” Dương Yến lại nói.
“Đúng thế, rất lâu rồi không gặp Diệp Mặc.”
“Tư Vi, dạo này bạn có liên hệ với Diệp Mặc không?”
Lại có mấy người nhảy ra, chính là đám người Chu Dũng và Uông Hạo Dương.
Bọn họ cũng biết vị bạn học cũ này chính là một đại gia ẩn hình, lần trước khi ở quán bar, tổng giám đốc Đinh còn đích thân đến mời cậu ta, chứng tỏ thân phận của cậu ta không tầm thường chút nào.
Phó Tư Vi mấp máy đôi môi đỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm.
Trong khoảng thời gian này, nàng cũng không có liên hệ gì với Diệp Mặc, nàng thì không dám liên hệ với Diệp Mặc, còn Diệp Mặc thì sao, dường như Diệp Mặc đã quên mình mất rồi.
Tuy rằng Phó Tư Vi cũng hiểu chuyện này chuyện bình thường, hai người không phải là người cùng một thế giới, với lại Diệp Mặc cũng rất bận rộn, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thất vọng và phiền muộn.
“Cũng được.” Phó Tư Vi hơi do dự một chút nhưng vẫn trả lời.
“Thế bạn gọi cho cậu ấy đi.” Chu Dũng nói: “Bạn gọi cậu ta, khẳng định cậu ta sẽ đến.”
“Cậu ấy rất bận, còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ nữa.” Phó Tư Vi lại do dự.
“Chẳng lẽ thời gian ăn một bữa cơm cũng không có sao?” Dương Yến nói: “Bạn thử gọi cho cậu ấy đi.”
“Được rồi.” Phó Tư Vi lên tiếng.
“Nhân cơ hội này gặp mặt cậu ấy một lần cũng được.”
Nàng tự nói với mình, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười.
Vốn nàng còn không tìm ra cái cớ nào để gọi điện cho Diệp Mặc, nhưng giờ thì nàng có rồi.
Phó Tư Vi cầm điện thoại, bắt đầu gõ chữ.
“Tối nay mấy người Chu Dũng muốn liên hoan, cậu có đến không?”
Sau khi gửi đi, thì nàng lại cảm thấy hơi thấp thỏm.
“Mấy giờ thế?”
Một lát sau, đối phương đã trả lời.
“6 giờ.” Nàng nghĩ nghĩ rồi trả lời.
“Ok!”
“Hôm nay cậu không cần đến đón mình đâu, trực tiếp đi ra quán luôn là được.”
Sau khi trả lời xong câu này, thì trên mặt nàng lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Diệp Mặc đồng ý rồi! Mình bảo cậu ấy 6 giờ đi ra quán luôn.”
Phó Tư Vi trả lời trong nhóm chat.
“Thế thì quá tốt.”
Đám người Chu Dũng cũng rất vui vẻ.
Phó Tư Vi đặt điện thoại xuống, giờ phút này nàng đã không còn làm việc được nữa rồi, hai tay chống cằm suy nghĩ, tối nay nên mặc đồ gì mới xinh đẹp đây, trang điểm thế nào đây…
Vừa hết giờ làm, Phó Tư Vi đã lao ra như một cơn gió, khiến cho đám đồng nghiệp đều trợn mắt há mồm.
Cuồng ma tăng ca lại tan làm đúng giờ?
Phó Tư Vi về đến nhà, vội vàng cởi bộ quần áo văn phòng ra, trút bỏ đôi tất chân màu đen trên cặp chân xinh đẹp xuống, sau đó đi về phía tủ quần áo, nàng đã nghĩ nên mặc thứ gì từ chỗ làm rồi.
Một chiếc áo lông màu đen khoét cổ hình chữ V khá sâu, lại thêm một chiếc váy zip bó sát mông, sau đó chính là tất chân, chọn đi chọn lại, cuối cùng thì nàng chọn đôi tất chân có viền ren và dây đeo.
Loại tất chân này càng quyến rũ và gợi cảm hơn mấy loại khác.
“Chính là đôi này!”
Nàng xếp sẵn quần áo ra, rồi xoay người đi về phía phòng tắm.
Một lát sau, nàng ăn mặc đẹp đẽ, rồi trang điểm nhẹ nhàng, sau đó ngon lành ra cửa.
Đám người Chu Dũng vừa nhìn thấy Phó Tư Vi đến thì ngây ngẩn cả người.
Dáng người và dung mạo của hoa khôi Phó đã không có gì để chê cả, giờ nàng lại còn ăn mặc xinh đẹp và quyến rũ như vậy thì càng trở nên lóa mắt, nàng vừa xuất hiện thì vô số ánh mắt đã tập trung vào người nàng.
“Tư Vi, bạn mặc bộ này quá xinh đẹp.”
Mấy cô gái đi đến, rồi hưng phấn thảo luận cách ăn mặc và trang điểm của Phó Tư Vi.
“Diệp Mặc đến rồi kìa.”
Một lát sau, có một chiếc taxi dừng lại cách chỗ họ không xa, cửa xe mở ra, một thanh niên cao lớn và đẹp trai bước xuống.
“Diệp Mặc!”
Mấy người Chu Dũng hô lên, sau đó liền lộ ra nụ cười nhiệt tình rồi tiến lên nghênh đón.
Nhất là Uông Hạo Dương, anh ta đi rất nhanh, Diệp Mặc còn chưa kịp nhận ra thì Uông Hạo Dương đã đến trước mặt rồi.
“Đến rồi à.” Uông Hạo Dương nhiệt tình nói.
“Mọi người đến sớm thế à?”
Diệp Mặc quay sang cười nói với người.
“Mọi người cũng vừa đến thôi, Tư Vi thì đến sớm hơn cậu mấy phút. Chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Chu Dũng cười nói, rồi dẫn đầu đi về phía mấy cô gái.