“Bọn nhỏ nhà Diệp Mặc cực kỳ đáng yêu, hôm trước mình đã đi thăm rồi.”
“Thế à? Lần sau bọn mình cũng phải đi qua thăm một chút.”
Một đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về phía trung tâm thương mại.
Hai đứa bé của Diệp Mặc trở thành đề tài thảo luận của mọi người.
Diệp Mặc còn cho mấy bạn học nữ xem mấy tấm ảnh của hai đứa bé nữa.
“Hôm nay bọn mình ăn ở đâu? Vẫn là quán lần trước à?” Uông Hạo Dương hỏi.
“Cũng được.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, sau đó đang định đi lên tầng trên.
“Tư Vi!”
Đúng lúc này, có một người hô lên một câu, rồi bước nhanh đến.
Mọi người đồng thời dừng lại.
Phó Tư Vi quay đầu lại nhìn, thì lập tức cau mày lại.
Người đi đến là một người đàn ông hơi đẹp trai khoảng 27 28 tuổi, mặc một bộ âu phục màu xanh lam, mang theo một chiếc kinh đen, tóc tai được chải chuốt cẩn thận và tỉ mỉ, trông rất sạch sẽ và tỉ mỉ.
Khi đến gần thì mùi nước hoa trên người anh ta xộc thẳng vào mũi của mọi người.
Người này, chính là Lục công tử của tập đoàn Đạo Hòa.
“Sao anh lại ở đây?” Phó Tư Vi kinh ngạc nói.
“Tôi đến đây mua đồ, tình cờ nhìn thấy em, em nói xem có trùng hợp hay không, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên nhỉ.”
Lục Gia Hào quan sát Phó Tư Vi một chút, rồi trên mặt hiện lên vẻ hưng phần và nôn nóng.
Sắc mặt đám người Uông Hạo Dương thì đều trở nên cổ quái.
Có duyên?
Lời này cũng quá tục rồi!
“Mấy vị này là…?”
Ánh mắt của Lục Gia Hào đảo qua mọi người, khi nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi chấn dộng một chút, trong ánh mắt toát ra vài phần địch ý.
Người này, thực sự là đẹp trai một cách quá đáng.
“Là bạn học.” Phó Tư Vi nở một nụ cười lễ phép.
Dù sao thì tập đoàn Đạo Hòa cũng là khách hàng của công ty luật, nên vẫn phải nể mặt một chút.
“Ah, hóa ra là bạn học.” Lục Gia Hào nhẹ nhàng thở ra: “Mọi người muốn đi ăn cơm à, đúng lúc tôi cũng muốn đi ăn cơm! Tôi mời mọi người ăn cơm nhé.”
“Thế thì không cần đâu.” Phó Tư Vi lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Tư Vi, chỉ ăn một bữa cơm để làm quen một chút thôi mà, khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy mà.” Lục Gia Hào cười nói rất nhiệt tình: “Chúng ta đừng ăn ở đây, nhà hàng ở đây không ngon lắm đâu! Tôi biết một nhà hàng rất ngon, thời gian gần đây còn rất nổi tiếng nữa, đi chỗ đó có rất nhiều món ngon.”
“Mọi người biết nhà hàng Duyệt Vân không? Là một nhà hàng rất xa hoa, được đánh giá Hắc Trân Châu hai sao, toàn bộ thành phố H cũng chỉ có bốn năm nhà được đánh giá như vậy.”
Phó Tư Vi cau chặt đôi lông mày, đang định từ chối.
“Cũng được.”
Đúng lúc này, Diệp Mặc lên tiếng.
Khuôn mặt của Phó Tư Vi nhất thời cứng lại, trong mắt còn có một tia ngạc nhiên.
Sắc mặt đám người Uông Hạo Dương lại càng cổ quái hơn.
“Tôi thấy cũng được.”
Bọn họ bắt đầu lên tiếng phụ họa.
“Vậy thì tốt quá!” Lục Gia Hào hết sức mừng rỡ: “Tư Vi, em và hai người nữa ngồi xe của tôi đi!”
“Không cần đâu, tôi ngồi xe của cô ấy.”
Phó Tư Vi lắc đầu rồi chỉ vào Dương Yến ở bên cạnh.
“Vậy cũng được, chúng ta đi thôi.”
Lục Gia Hào cũng không kiên trì, mà chỉ cười rồi đi ra ngoài.
“Diệp Mặc, tại sao cậu lại đồng ý với anh ta thế?”
Phó Tư Vi lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Mình còn đang suy nghĩ cách để từ chối anh ta mà.”
Phó Tư Vi dựa vào rất gần, cơ thể mềm mại và uyển chuyển của nàng gần như sắp dựa vào người của Diệp Mặc, hương thơm trên cơ thể trộn lẫn với mùi nước hoa của nàng thấm vào trong mũi, khiến cho tâm thần của Diệp Mặc hết sức rung động.
Diệp Mặc đưa tay lên sờ mũi một cái.
Hắn vừa mới thăng cấp kỹ năng Trù Nghệ lên {Đại Sư}, cho nên khứu giác cực kỳ nhạy cảm.
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, cũng không có gì.” Diệp Mặc cười nói.
“Thôi được rồi.” Phó Tư Vi bất đắc dĩ.
Nàng căn bản không thể từ chối được Diệp Mặc.
Mấy cô gái đều lên xe của Dương Yến, còn mấy người Diệp Mặc thì gọi xe đi về phía khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang.
“Đi thôi, tôi đã đặt phòng trước rồi.”
Lục Gia Hào đã đến sớm hơn một bước, đang chờ mọi người để dẫn vào.
“Oa! Nhà hàng này xa hoa quá.”
Trên đường đi vào, đám người Uông Hạo Dương không ngừng sợ hãi thán phục.
“Đây là một cái khách sạn, còn nhà hàng này là phòng ăn của bọn họ, khách sạn này rất đắt, một đêm phải vài nghìn đồng đấy.”
“Đắt thế cơ à!”
Mấy cô gái mở Mỹ Đoàn ra tìm kiếm một chút, rồi đều có chút líu lưỡi.
(Mỹ Đoàn chắc là app hoặc trang wed đánh giá nhà hàng, khách sạn của TQ.)
“Khách sạn này là một khách sạn rất nổi tiếng, là khách sạn nghỉ dưỡng tốt nhất của thành phố H, phong cảnh ở đây cũng rất đẹp nữa, còn nhà hàng ở đây thì còn nổi tiếng hơn.” Lục Gia Hào đi trước, rất nhiệt tình giới thiệu cho mọi người.
Rất nhanh, một đoàn người đã đi vào một gian phòng, rồi ngồi xuống.
“Mọi người tùy tiện chọn đi! Tuyệt đối đừng khách khí với tôi, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.”
Lục Gia Hào cầm menu đưa cho mọi người, rồi nói rất hào sảng.
Mọi người nghe thấy thế cũng không thấy lạ.
Trên đường đến đây họ đã biết vị này chính là công tử của tập đoàn Đạo Hòa, dù sao thì cũng coi như là phú nhị đại tiêu chuẩn, có lực lượng để nói mấy lời như vậy.
Có điều họ cũng tiện chọn nhiều, mà chỉ nhìn về phía Phó Tư Vi.
Phó Tư Vi thì lại liếc nhìn Diệp Mặc.
“Tùy tiện chọn đi, món nào cũng ngon cả.” Diệp Mặc cười nói.
“Được rồi.”
Phó Tư Vi mở menu ra, rồi tùy tiện chọn vài món.