Khách sạn Bảo Duyệt.
Đoàn xe còn chưa đến, quản lý của khách sạn đã dẫn một đám nhân viên ra cổng chờ, thần sắc của mọi người đều rất kích động và lo lắng.
Vị khách quý sắp đến chính là ông chủ của Bảo Duyệt bọn họ, nghe nói còn là thủ phủ của Hoa quốc, tuổi còn trẻ và rất đẹp trai, trên internet đã tuôn ra tin tức vị này đến Tokyo.
“Đến rồi.”
Bọn họ bắt đầu thấy khẩn trương khi nhìn thấy đoàn xe ở phía xa xa đang tiến lại gần.
Đoàn xe dừng lại trước cổng.
Quản lý đảo mắt nhìn qua, lập tức phát hiện chiếc xe quan trọng nhất, liền cung kính tiến lên, kéo cửa xe ra, rồi cúi đầu 90 độ.
Hai hàng người ở trước cửa cũng đồng loạt cúi đầu theo.
Có người còn nhịn không được mà liếc trộm một cái, lập tức lộ ra vài phần sợ hãi và thán phục.
Tuy rằng đã được nhìn ảnh chụp, nhưng mà nhìn thấy tận mắt vẫn có một loại lực trùng kích hoàn toàn khác biệt, có thể nói là càng đẹp trai hơn, càng trẻ tuổi hơn.
Nếu như không phải trên internet có rất nhiều tin tức, rất nhiều truyền thông đưa tin, thì có lẽ sẽ không ai tin một người trẻ tuổi như vậy lại là thủ phủ của Hoa quốc, và sở hữu khối tàn sản khổng lồ như vậy.
Chỉ liếc một chút rồi họ không dám nhìn nữa, lại cung kính cúi đầu xuống.
Quản lý tầm 40 tuổi, dáng người hơi mập mạp, mặt mũi tràn đầy nụ cười nịnh nọt.
“Chủ tịch Diệp, phòng của ngài ở trên tầng cao nhất, những phòng còn lại cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, giờ. . . ngài muốn lên phòng nghỉ ngơi trước hay là ăn cơm trước? Nơi này có rất nhiều đầu bếp phong cách khác nhau, món Hoa quốc cũng nấu được.”
Hàn Tâm Nhuế ở bên cạnh vội vàng tiến lên phiên dịch.
“Đi lên phòng trước đi!” Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng không nói tiếng N.
Quản lý nghiêng người, nhiệt tình nói: “Vâng! Mời ngài!”
Ông ta lại dẫn đoàn người đi vào thang máy, rồi lên tầng cao nhất.
“Chính là phòng này, đây là phòng tổng thống xa hoa nhất của khách sạn, chủ tịch, ngài xem có hài lòng không? Nếu có gì không hài lòng thì có thể đổi luôn.”
“Tầng này và hai tầng dưới đều không nhận khách, để ngài an bài phòng.”
Quản lý đi vào phòng giới thiệu một chút, rồi lấy một chồng thẻ phòng ra.
Diệp Mặc tiếp nhận, nhìn thoáng qua Đường Nguyệt Dao ở phía sau.
“Đội trưởng Đường, cô muốn ở phòng nào?”
Đường Nguyệt Dao nói không chút do dự nào: “Sát vách!”
Diệp Mặc lấy một tấm thẻ phòng đưa qua: “Chắc là cái này rồi.”
Sau đó, hắn lại sắp xếp phòng cho những người còn lại.
Sau đó, hắn đưa trả quản lý chồng thẻ phòng còn lại.
“Những phòng này để lại cho nhân viên hàng không đi.”
“Nhân viên hàng không?” Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình: “Bọn họ cũng ở chỗ này sao?”
Diệp Mặc cười nói: “Đúng thế! Họ sẽ chờ chúng ta rồi trở về luôn, cho nên tất nhiên phải ở đây rồi.”
Khóe mắt Đường Nguyệt Dao nhất thời co lại.
Nói như vậy, con hồ ly tinh kia cũng sẽ ở chỗ này.
Với trình độ không biết xấu hổ kia, tối nay liền sẽ bò lên giường của tên này mất!
Hừ! Đừng hòng!
Nàng âm thầm hừ một tiếng, đôi bàn tay trắng như phấn đã siết chặt.
Diệp Mặc khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Ồ? Đội trưởng Đường, cô sao thế?”
Đường Nguyệt Dao lập tức lắc đầu mỉm cười: “Không có. . . không có gì!”
“Được rồi! Mọi người trở về phòng đi, sắp xếp đồ đặc và nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ gọi mọi người.”
Diệp Mặc vẫy tay ra hiệu cho mọi người rời đi.
Hắn mở hành lý ra, lấy quần áo, đồ rửa mặt. . . sắp xếp một chút, sau đó đi đến bên cửa sổ, gọi điện thoại cho Ngọc TÌnh để báo bình an.
“Đến rồi à, ừm! Tốt! Em và chị Mạn Ny đang xem tin tức của anh.”
“Anh yên tâm, có em và chị Mạn Ny ở nhà mà, hai người trông, không vất vả, anh chú ý an toàn nhé!”
Hàn huyên khoảng 10 phút đồng hồ, thuận tiện nhìn hai đứa nhỏ một chút, hắn mới bảo Ngọc Tình cúp máy.
Diệp Mặc để điện thoại di động xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này tầng cao nhất, chỉ liếc nhìn một cái là có thể thu một nửa Tokyo vào mắt, còn có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ đang đứng lặng ở nơi chân trời xa xa.
“Tiểu Ái!”
“Có!”
Mặt đồng hồ trên cổ tay trái hơi chấn động, có luồng ánh sáng mờ mịt phun ra, hóa thành một hình tượng phụ nữ.
“Có động tĩnh gì không?”
Diệp Mặc giơ cổ tay lên, màn sáng liền biến đổi, lập tức xuất hiện rất nhiều hình ảnh và một số lịch sử trò chuyện, còn có cà những cuộc trò chuyện bằng giọng nói.
Cuối cùng, nó ngừng lại ở một hình ảnh giám sát, ống kính tiến lại gần, nhắm thắng đến một chiếc xe.
Sau đó, liền có tiếng đối thoại ở trong xe truyền ra.
Xem hoàn cảnh chung quanh, có vẻ chiếc xe này đang ở cạnh khách sạn.
Diệp Mặc hơi nhíu mày: “Lão già kia ra tay nhanh thật đấy.”
Đây hiển nhiên là người nhà Takeda, bọn họ đang ngồi xổm ở bên cạch khách sạn để giám thị hắn.
Hắn vừa đến thì đối phương đã nhận được tin tức, rồi lập tức điều tra chỗ ở, phái người đến giám sát. . . động tác cũng không chậm.
Diệp Mặc nói nhỏ: “Mở mạng lưới quan hệ của nhà Takeda.”
“Vâng!”
Màn sáng lại thay đổi, từng tấm ảnh xuất hiện, một sơ đồ mạng lưới quan hệ đã hiện lên, ở giữa chính là lão già Takeda Sosuke.
Là người cầm lái nhà Takeda bây giờ, cũng là người khống chế công ty chế dược Takeda.
Trên sơ đồ còn có toàn bội người trong gia tộc Takeda, còn có thuộc hạ của ông ta, và một số nghị viên, nhân viên chính phủ có quan hệ tốt với ông ta.
Thậm chí, còn có tình nhân của ông ta.
Những thành viên của gia tộc Takeda cũng được nối với rất nhiều nhân vật, nói chung chỉ cần có quan hệ với nhà Takeda thì đều có ở trên này.
Diệp Mặc đã điều tra ra sơ đồ mạng lưới quan hệ này từ lâu rồi.
Với năng lực của Siêu Não, chuyện này chỉ cần hai phút là xong.