Diệp Mặc bắt đầu vừa xem sơ đồ vừa suy nghĩ.
Rất lâu sâu, Diệp Mặc phất tay một cái, màn sáng liền biến mất.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ ‘đánh tan nhà Takeda’ của hệ thống, thì chỉ ra tay từ chế dược Takeda là chưa đủ, còn phải làm cho toàn bộ nhà Takeda sụp đổ mới được.
Trải qua vài lần suy nghĩ, hắn đã có một kế hoạch tương đối thành thục.
Chỉ là kế hoạch này sẽ tạo thành động tĩnh không nhỏ, cho nên hắn có chút lo lắng.
Diệp Mặc tự lẩm bẩm: “Đi nhà Toyota một chuyến trước đí!”
Hắn mới đến, tự nhiên muốn đi tìm một cái cầu, một đồng mình, như vậy sau này làm việc mới thuận tiện hơn một chút.
Nhà Toyato được hậu thuẫn bởi nhà Mitsu, một trong những thế lực lớn nhất nước N.
Diệp Mặc đi rửa mặt, sửa sang quần áo một chút rồi đi ra ngoài.
Vùng ngoại ô Tokyo, trong một trang viên phong cách châu âu.
Một mỹ nhân đang ngồi lặng lẽ trong khu vườn đầy hoa, nàng đang thưởng thức nhâm nhi một tách trà và thưởng thức hoa.
Đây là một khuôn mặt trắng như ngọc sứ, ngũ quan tinh tế không chút tì vết như khắc, lông mày lá liễu, mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, còn có hai bên môi anh đào nở nang, tất cả đều không thể bắt bẻ.
Nàng trang điểm khá nhạt, nhưng phấn mắt khá đậm, hiện lên một vẻ xinh đẹp và thành thục, nhưng trong đôi mắt mông lung kia lại giấu một vệt u ám và đau thương.
Một chiếc áo len màu trắng không thể che giấu những đường cong kinh người của nàng, bên dưới là một chiếc váy dài phủ lên cặp đùi đẹp của nàng.
Nàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt quét qua bốn phía, trên mặt liền tràn ra một ý cười sáng rỡ.
Sự đau thương ở hai đầu lông mày cũng nhạt đi không ít.
Tâm trạng của nàng đang rất tốt.
Thân thể của nàng đã tốt rồi, nàng không cần lo lắng sẽ biến thành xấu xí vì phải trị liệu bằng hóa chất nữa, bằng không thì nàng thà chết còn hơn.
Tên chồng đáng ghét của nàng cũng đã đi, sẽ không còn ai làm phiền nàng nữa.
Mà người cha đáng ghét vừa bị ngã cầu thang từ mấy hôm trước, đã bị bệnh liệt nửa người, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, không còn sức lực để mắng nàng nữa.
Cũng sẽ không làm phiền nàng, bắt nàng đi kết hôn nữa.
Cuộc sống của nàng lập tức trở nên thanh tịnh, sống hai mươi tám năm rồi, nàng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm và tự do như bây giờ.
Đột nhiên nàng nghe thấy một trận tiếng bước chân, là quản gia trong nhà đang vội vàng chạy đến, nàng thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế?”
Quản gia mặc áo đuôi én, khoảng tầm 50 tuổi, dừng bước để cúi chào, nói: “Tiểu thư, có khách đến thăm, tôi đến thông báo để ngài chuẩn bị một chút.”
Toyota Sakeko kinh ngạc hỏi: “Khách nào vậy?”
Nhìn dáng vẻ này, chứng tỏ thân phận cũng không thấp.
Quản gia cung kính nói: “Là một người Hoa quốc.”
“Người Hoa quốc?” Sakeko khẽ giật mình, nàng đứng dậy rồi nhỏ giọng nói: “Là vị Diệp tiên sinh kia sao?”
“Đúng vậy!”
“Diệp tiên sinh đến đây rồi á? Tốt quá rồi.”
Mặt mũi Sakeko tràn đầy vui mừng.
“Tiểu thư biết vị này sao?”
Sakeko cười nói: “Đương nhiên rồi, anh ấy chính là thần y đã chữa bệnh cho cha tôi mà, bệnh của tôi cũng là nhờ anh ấy chữa trị đấy.”
Đối với nàng mà nói, vị Diệp thần y này chính là ân nhân cứu mạng nàng, địa vị của anh ấy trong lòng nàng không hề tầm thường chút nào.
“Ra là vậy! Còn là thần y nữa, vậy thì thật khó lường.”
Quản gia khẽ giật mặt, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần.
Vị này có thân phận và địa vị lớn như vậy, ông ta cũng không dám chậm trễ.
Sakeko khoát tay, cười nói: “Mau ra đón đi.”
Quản ra lên tiếng, rồi vội vàng rời đi.
“Diệp tiên sinh muốn đến rồi, vậy phải thay quần áo khác thôi!”
Sakeko cúi đầu nhìn trang phục của mình, liền cảm thấy không hài lòng lắm, vừa không đẹp lại vừa không thích hợp tiếp đãi khách quý.
Nàng vội vàng đi vào trong, leo lên lầu, vào phòng của mình.
Đây là gian phòng nàng ở khi còn bé, lớn lên thì không ở đây nữa, sau khi kết hôn thì cũng dọn ra ngoài, nhưng bây giờ, chồng nàng đã qua đời, nàng lại dọn về đây.
Nàng cởi chiếc áo len trắng ra, bên trong còn có một chiếc áo lông cừu bó sát người, càng có thể làm cho phong thái kinh người của nàng nổi bật hơn.
Vừa cởi áo ra, nơi đẫy đà và sừng sững liền sôi nổi mà ra, lại còn khẽ run lên.
Da thịt của nàng rất trắng, cũng rất mềm mại.
Nàng đi đến trước gương, tay ngọc khẽ vuốt eo.
Nơi này từng có một vết sẹo do phẫu thuật, nhưng bây giờ đã không nhìn thấy.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, trong lòng lại lóe lên một cảm giác khác thường.
Nàng thường xuyên sẽ hồi tưởng lại tình hình cuộc giải phẫu kia, nghĩ đến gương mặt đẹp trai và đôi tay xinh đẹp kia của Diệp tiên sinh.
Toyota Sakeko hoảng hốt trong chốt lát rồi mới hoàn hồn lại, nàng liền trút bỏ chiếc váy, để lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trơn bóng như ngà voi.
Nó vẫn chói mắt như cũ, thịt đùi không săn chắc mà có vẻ mềm mại và có chút nhục cảm.
Bờ mông to lớn và tròn trịa bị viền ren màu trắng quấn chặt.
Thân thể của nàng có một loại hương vị thành thục, là một loại rất có kinh nghiệm và phong vận của vợ người.