Diệp Mặc nhận ảnh chụp X quang mà Sakeko tiểu thư đưa cho, cầm lên xem một lát.
“Hoàn toàn chính xác là bị thương rất nặng.”
Xương sống ở thắt lưng đã bị gãy, còn ảnh hưởng đến dây thần kinh, dẫn đến tê liệt chi dưới.
Với điều kiện y học bây giờ, đúng là không trị được.
Toyota Sakeko hỏi: “Diệp thần y, anh có biện pháp gì không?”
Trong gọi nói của nàng còn có một chút khẩn trương.
Bác sĩ ở đây đã từng nói là không có hi vọng, thế nhưng mà, vị này là thần y nha! Ngay cả bệnh như ung thư dạ dày cũng có thể chữa trị trược, nói không chừng sẽ có biện pháp thật.
Diệp Mặc lắc đầu: “Không có.”
Không phải là hắn không thể chữa trị, mà là hiện giờ còn thiếu máy móc và thuốc để chữa trị loại tổn thương này.
“Ừm!” Toyota Sakeko gật đầu, âm thầm thở phào một hơi.
Diệp Mặc đặt ảnh chụp X quang xuống, rồi hỏi: “Đúng rồi, Sakeko tiểu thư, bệnh của cô sao rồi, nghe nói giáo sư Nagano đã đưa cô đi kiểm tra lại à.”
“Khỏi rồi! Hiện giờ tôi thấy cơ thể mình rất tốt, mấy người giáo sư Nagano còn nói đây là kỳ tích y học nữa.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Diệp thần y, vậy. . . còn phải uống thuốc kia sao? Có phải là sau sẽ không tái phát nữa không?” Toyota Sakeko do dự một chút rồi hỏi.
Trước đó, nàng không cầm nhiều thuốc lắm, chỉ có hơn 20 viên, một ngày ba viên, chỉ uống một tuần là hết rồi, giáo sư Nagano còn cầm hai viên, nói là muốn đi kiểm trắc.
Ít thuốc như vậy, có lẽ cũng chỉ mới là một đợt trị liệu thôi!
Thông thường thì phải uống mấy đợt thuốc mới được mà!
“Như vậy là được rồi, cô yên tâm, sẽ không tái phát đâu.” Diệp Mặc cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Toyota Sakeko vỗ bộ ngực phình lên, thở phào một hơi: “Loại thuốc này thật sự quá lợi hại, nếu như công bố sẽ thì sẽ tạo thành oanh động rất lớn.”
Trước đó, sinh vật Thần Châu của Diệp thần y đã công bố một loại thuốc kéo dài tuổi thọ, tạo thành oanh động rất lớn, nếu như lại công bố loại thuốc này nữa, thì không biết sẽ oanh động đến mức nào.
Đến khi đó, sinh vật Thần Châu kia sẽ thật sự trở thành xí nghiệp dược số một toàn cầu.
Vài ngày trước, Thần Châu lên sàn, nàng cũng đã mua một ít, đúng là nàng rất xem trọng công ty này.
Sau đó, nàng hơi nhăn mày, lộ ra vài phần lo lắng: “A đúng rồi, Diệp thần y, giáo sư Nagano đã cầm hai viên thuốc của anh, nói là muốn kiểm tra, có thể có vấn đề gì không?”
Nàng hơi nghi ngờ mục đích lấy thuốc của giáo sư Nagano.
Diệp Mặc khẽ giật mình, lại lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Thuốc này là không thể sao chép, nên lấy cũng vô dụng.
“Ừm!” Toyota Sakeko gật đầu, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Nếu Diệp thần y đã không lo lắng, vậy nàng cũng không cần lo lắng nữa, coi như đám người giáo sư Nagano có ý đồ xấu, thì chỉ sợ cũng không làm được gì.
Nàng nâng cái cổ tay trắng ngần lên, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philppe tinh tế ở trên tay, lại ngước mắt lên, cười xinh đẹp nói: “Diệp thần y, sắp bốn giờ rồi, anh ở lại ăn bữa cơm nhé! Hoặc là. . . tôi đi dạo với anh nhé, tôi biết có mấy nhà hàng rất ngon ở Tokyo.”
Nụ cười của nàng long lanh, lại không còn vẻ u buồn như mọi khi, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lại càng khiến cho nàng lộ vẻ xinh đẹp rung động lòng người, những món châu báu và trang sức trên thân, lại tăng thêm vài phần xa hoa quý khí.
Diệp Mặc đã gặp không ít cô gái của thân phận và địa vị như vậy, ví dụ như Kỷ tiểu thư, Tống tiểu thư của LT, tất cả đều là thiên kim tiểu thư đỉnh cấp nhất.
Bình thường các nàng đều ăn mặc khá khiêm tốn, không đeo châu báu đầy người, nhưng dù các nàng có đeo nhiều châu báu và trang sức thì vẫn không lộ vẻ dung tục.
Các nàng có một loại khí chất phú quý và ung dung từ sâu bên trong, những cô gái bình thường đúng là không thể so sanh được.
Mà vị Sakeko tiểu thư này cũng là một người giống các nàng.
Diệp Mặc cười nói: “Đi dạo chơi đi! Dù sao tôi mới đến đây lần đầu.”
Thật sự là hắn muốn đi dạo chơi, lần đầu tiên đến nên hắn có chút tò mò với Tokyo, chắc là sẽ thú vị hơn bên Seoul.
“A! Lần đầu tiên sao! Vậy để tôi nghĩ xem, nên dẫn anh đi đâu chơi bây giờ, có muốn đi tháp Tokyo không? Chắc chắn phải đi Ginza, ở đó có rất nhiều nhà hàng ngon.”
“Shinjuku thì sao? Kabukicho nữa này? Nơi này có rất nhiều quán bar và câu lạc bộ, là nơi mà đàn ông thích đến nhất.”
Nàng nâng ngón tay ngọc lên, đặt lên bờ môi ra vẻ suy tư.
Khi nhắc đến Kabukicho thì lại lộ ra vài phần ranh mãnh.
Diệp Mặc cười xấu hổ: “Chỗ đó thì thôi đi.”
“Vậy. . . vậy tôi đi lấy áo khoác!”
Toyota Sakeko hé miệng cười một tiếng, rồi chạy chậm đi lấy một chiếc áo khoác da thú về.
Đến cửa phòng khách, đám người Đường Nguyệt Dao vẫn đang ngồi trà chuyện uống trà, bọn họ nhìn thấy Diệp Mặc trở về liền đứng dậy.
Đường Nguyệt Dao nghe Diệp Mặc nói một chút thì nhíu mày: “Cái gì? Anh muốn đi ăn cơm với cô ấy á?”
Cái tên khốn khiếp này, tán gái tán đến tận đây rồi?
Lại còn là thiên kim tiểu thư nhà Toyota nữa!
Vừa rồi, cô em đeo kính này đã điều tra qua, vị thiên kim nhà Toyota này đã 28 tuổi, hơn nữa còn từng kết hôn, chồng với mới qua đời cách đây không lâu.