Toyota Sakeko mỉm cười nói: “Tận tình địa chủ thôi, lát nữa cũng mời mọi người ăn cơm luôn.”
Tuy rằng nàng không hiểu tiếng Hoa quốc, nhưng dựa vào thần sắc và biểu cảm, giọng điệu của bị Đường tiểu thư này, thì nàng vẫn có thể đoán ra được một chút.
Hàn Tâm Nhuế nhỏ giọng phiên dịch.
Đường Nguyệt Dao liếc mắt nhìn qua, không khách khí nói: “Không cần, các người ăn đi.”
Toyota Sakeko mỉm cười, cũng không để ý lắm.
“Đi thôi, chắc phải năm giờ chúng ta mới vào được trung tâm thành phố, tôi đã đặt chỗ rồi, chúng ta ăn xong sẽ đi dạo, bên Ginza rất phồn hoa.”
“Được!”
Ra cửa, lên xe, đoàn xe lập tức rời khỏi trang viên.
Đi vào Ginza, Toyota Sakeko dẫn Diệp Mặc đến một nhà hàng cao cấp.
Diệp Mặc gọi vài món sashimi, không cần nấu nướng, chỉ ăn mùi vị vốn cócủa nguyên liệu luôn.
Toyota Sakeko còn gọi một chai rượu, hai ly vào bụng, khuôn mặt của nàng đã phiếm hồng, hào hứng cũng tăng cao hơn, bắt đầu trò chuyện trên trời dưới biển với Diệp Mặc.
Nàng nói đến một số kinh nghiệm khi học trường nữ sinh, cũng nói đến một số chuyện của người chồng đã mất kia, sau khi nói đến đây, thần sắc của nàng lại trở nên u buồn, tâm trạng sa sút không ít.
Trong miệng của nàng, thì hôn nhân của hai người rất không tốt, bản thân cuộc hôn nhân này là bị ép buộc và áp đặt, khiến cho nàng vẫn luôn rất đau khổ.
Diệp Mặc cũng không biết nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Nàng nói một lúc, đột nhiên lại yên lặng không nói gì cả, đến khi mờ miệng lại, thì đã đổi sang đề tài khác.
“Đi thôi, đi dạo chơi!”
Cơm nước xong xuôi đã là bảy giờ tối, hai người đi ra ngoài đi dạo một lúc.
Hơn 9 giờ, bọn họ liền trở về bên cạnh đoàn xe.
“Hôm nay, tôi rất vui vẻ, nếu có cơ hội, lần sau lại ăn cơm với nhau nhé.”
Nàng đứng ở dưới ánh đến đường, khẽ khom người về phía Diệp Mặc, trên gương mặt xinh đẹp kia đã nở một nụ cười long lanh và xán lạn, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Nàng không hề chớp mắt, tầm mười giây sau, nàng mới mỉm cười, quay người, rồi leo lên xe, vẫy tay chào, mỉm cười đóng cửa xe lại.
Chờ xe rời đi, Đường Nguyệt Dao tiến lại gần, hừ nhẹ nói: “Người ta đi rồi, vẫn không nỡ à?”
“Không nỡ gì chứ!” Diệp Mặc quay người, bật cười nói: “Tôi và cô ấy không có gì mà, cô đừng nghĩ lung tung.”
Đường Nguyệt Dao bĩu môi một cái: “Tôi cũng không nói gì mà, với lại, tôi cũng không quan tâm anh có quan hệ gì với cô ta hay không, đâu liên quan gì đến tôi.”
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, lại bật cười, nói: “Đi thôi.”
Lên xe, một lát sau đã về đến khách sạn.
Diệp Mặc đi vào phòng, tiện tay bật đèn đóng cửa.
Hắn vừa định cởi âu phục ra, thần sắc bỗng nhiên khẽ động, hít hà một hơi, liền ngửi hấy một mùi nước hoa nồng đậm ở trong phòng, là một mùi nước hoa của nữ khá kiều diễm, hiển nhiên không phải mùi hương vốn có của phòng.
Sau đó, tai Diệp Mặc khẽ động, liền nghe thấy tiếng hít thở bên trong phòng ngủ, hình như là có người đang ngủ.
Hắn hơi run lên, rồi đi vào.
Trong phòng ngủ u ám, mùi hương lại càng nồng hơn, chăn đệm vốn đang bằng phẳng ở trên giường lại nhô lên một đống, có người đang co ro mà ngủ ở bên trong, chỉ để lộ một đôi chân ngọc tinh xảo và trắng như tuyết.
“Mùi thơm này. . .”
Diệp Mặc phân biệt một chút liền nhận ra là ai, liền khẽ giật mình.
Lúc này, một tiếng ưm lười biếng vang lên, người ngọc trên giường hơi run run, giống như là đã nhận ra ánh đèn bên ngoài phòng khách chiếu vào, nàng hơi tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi con mắt rồi nhìn qua.
Nàng nhỏ giọng thì thầm: “Anh về rồi à! Tôi chờ lâu quá nên thiếp đi.”
Nàng chống khuỷu tay lên giường để ngồi dậy, chăn mền trượt xuống, một mảnh tuyệt nị liền lộ ra ngoài, cái cổ thiên nga thon dài, xương quai xanh tinh xảo oánh nhuận, xuống thêm một chút là một mảnh sung mãn và đẫy đà kinh người.
Theo động tác của nàng, ngọn núi sừng sững khẽ run lên, lập tức tràn ra từng gợn từng gợn sóng mê người.
Nàng giơ tay ngọc lên, bó mái tóc đen như mực, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt lệ kia, chính là Miki Ito.
Hai mắt của nàng mê ly mà lười biếng, lại có một loại phong tình vũ mị đặc biệt, một mảng da thịt trắng như tuyết, như mỡ đông kia hết sức chói mắt, đường cong đẫy đà kinh người kia lại vô cùng gợi cảm và quyến rũ mê người, hoàn toàn có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải thần hồn điên đảo.
“Thế nào? Rất choáng à?”
Nàng thấy Diệp Mặc đứng im không nhúc nhích, cũng không nói không rằng, liền hé miệng cười một tiếng, tiện tay đẩy mái tóc đen rủ xuống bên vai trái.
Nàng ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực một cái, khóe miệng ngậm một nụ cười khiêu gợi và câu hồn, đôi mắt đẹp tươi sáng kia hơi híp lại, lưu chuyển một vệt sáng rực như sao.
Diệp Mặc đứng im một lúc lâu, liền hơi dời ánh mắt qua bên khác.
“Sao cô lại ở đây?”
Vị Miki tiểu thư này xuất hiện từ bao giờ, lại làm thế nào mà vào được phòng?
“Hì hì!” Miki Ito nhướn mày, cười đắc ý, nói: “Đương nhiên là đến bầu bạn với anh rồi! Anh ngủ một mình không thấy cô đơn à? Ban đêm ở Tokyo rất lạnh, có tôi làm ấm giường cho anh thì sẽ không lạnh nữa.”
Diệp Mặc bật cười: “Tôi nói là, sao cô lại trà trộn vào đây?”