Khi Miki Ito khoan thai đi đến, thì hai người vẫn đang ngồi ở cửa, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Quả nhiên!
Khóe miệng Miki Ito co quắp một cái, nàng thấy hơi bất đắc dĩ.
Vị Đường tiểu thư này vẫn cứ bướng bỉnh như vậy!
Miki Ito tiến lên, bắt đầu ân cần khuyên bảo: “Đường tiểu thư, cô cần gì phải như vậy chứ! Tối hôm qua, tất cả mọi người đều ngủ không ngon rồi, cô cũng không ngủ được, tối nay cô cũng định không ngủ à? Cô không cảm thấy mệt mỏi sao! Con người nha, phải nghĩ thoáng một chút, cô cho rằng làm như vậy là có thể thủ được sao?”
“Đúng thế nha!” Hoàng Khả Hinh khoanh tay trước ngực, đầu gật như giã tỏi.
Miki Ito lại nói: “Hay là thế này đi, buổi tối hôm nay, anh ấy thuộc về cô, bọn tôi không quấy rầy hai người! Buổi tối ngày mai, tôi và vị Hoàng tiểu thư này sẽ bốc thăm, để quyết định xem đến lượt ai, cô thấy thế có được không?”
Nhưng đáp lại nàng, chỉ là một ánh mắt lạnh như băng.
Miki Ito nhếch miệng, cũng hiểu mà không nói thêm nữa.
Nàng cực kỳ đau đầu, dựa vào tường mà ấn ấn trán.
Ý muốn chiếm hữu của vị Đường tiểu thư này quá mạnh, lại còn khó chơi, khiến cho nàng thật sự không có cách nào.
“Vậy được rồi! Tất cả mọi người đừng ngủ nữa!” Miki Ito hừ một tiếng, cũng chuyển cái ghế đến.
Nhưng mà ngồi được một lúc thì nàng cảm thấy hơi nhàm chán, nếu ngồi như vậy cả đêm thì nàng thật sự không chịu nổi.
Nàng suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Ba người, thiếu một à! Hay là gọi cô em đeo kính đến, chúng ta chơi mạt chược đi!”
“Hay lắm hay lắm!” Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cũng đang nhàm chán đến chết, liền vội vàng đồng ý.
Một lát sau, Hàn Tâm Nhuế đứng ở trước cửa, mắt nhìn ba cô gái này, cả người đều ngây ngốc.
“Cái gì? Chơi mạt chược á?”
Tối nay, ba cô gái này lại không ngủ?
Mà chơi mạt chược ở trước cửa phòng của chủ tịch Diệp?
Trời ạ!
Nàng cảm thấy cực kỳ bất lực.
Nhưng nàng cũng không từ chối được, đánh phải chạy đi tìm quản lý khách sạn đề mượn cái bàn và một bộ mạt chược, rồi bắt đầu ngồi chơi ở trước cửa.
Ban đầu, bón người vừa chơi vừa buồn bực, nhưng chơi được vài ván, có thắng có thua, bầu không khí bắt đầu nhiệt liệt hơn, chơi đến khí thế ngất trời, mãi cho đến nửa đêm, bốn cô gái đều vô cùng có tinh thần.
Có người thắng thì cười toét cả miệng, người thua thì đỏ mắt. . .
Hơn sáu giờ sáng, Diệp Mặc mở cửa đi ra ngoài, các nàng vừa mới tan cuộc.
“Thắng không?” Hắn nhìn về phía Đường Nguyệt Dao, cười nói: “Thắng bao nhiêu?”
Đường Nguyệt Dao có chút đắc ý mà nhướn đôi mày liễu lên: “Mấy ngàn đồng thôi!”
Nàng còn định chơi to một chút, nhưng em gái đeo kính chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp nên không có nhiều tiền lắm, mà con kỹ nữ mưu mô kia cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên chỉ chơi tương đối bé.
Diệp Mặc lại hỏi: “Ai thua nhiều nhất?”
Đường Nguyệt Dao nói: “Là còn mụ lừa đảo kia! Cô ta khá đen đủi, nên thua rất nhiều, phải mấy chục ngàn, thua đến đỏ ngầu cả mắt!”
“Đều bị em gái đeo kính thắng hết rồi, cô ấy rất may mắn, lại còn chơi rất giỏi nữa!”
Ban đầu, em gái đeo kính vẫn không tình nguyện, nhưng sau khi thắng được một chút, thì lại quay sang lôi kéo các nàng chơi tiếp, chơi mãi cho đến hửng đông mới nghỉ.
Diệp Mặc mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Ăn một chút rồi đi ngủ đi! Hôm nay cô muốn ăn gì?”
“Ừm. . . Gì cũng được!” Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không biết lựa chọn cái gì.
“Vậy tôi đi nấu ít mỳ, chờ tôi một lát!” Diệp Mặc nói xong liền đóng cửa, đi xuống dưới.
Đường Nguyệt Dao đưa mắt nhìn Diệp Mặc đi xa thì mới thu hồi ánh mắt, bĩu môi đỏ một cái, tự lẩm bẩm: “Tên này, ngoại trừ hơi đa tình ra, thì đều rất tốt!”
Tên này rất biết cách chăm sóc người khác, nhất là tay nghề nấu nướng này, thật sự là quá lợi hại.
Nàng vừa thắng tiền của hai con hồ ly tinh kia, cộng thêm chuyện lại sắp được ăn đồ ăn ngon, cho nên tâm trạng của nàng vui vẻ hơn rất nhiều, liền hé miệng cười rồi đi vào rửa mặt.
. . .
Nhà Takeda.
Takeda Sosuke ngồi trên ghế sa lon, trong đôi mắt trợn trừng của ông ta đã tràn đầy tiều tụy, nhìn kỹ thì có thể thấy rất nhiều tơ máu trong đôi mắt đục ngầu đó.
Ông ta đã thức trắng đêm qua.
Những tin xấu liên tiếp truyền về khiến cho ông ta không thể ngủ nổi, sợ hãi, phẫn nỗ, thù hận. . . những tâm trạng này đang chi phối lấy ông ta.
Con trai trưởng Ryusuke đã chết, bị đám phản đồ kia bắn chết.
Con thứ hai bị tai nạn, nhưng chắc chắn là do đám kia đâm chết.
Còn mấy đứa cháu trai. . .
Trong vòng một đêm, ông ta đã tuyệt hậu.
Takeda Sosuke cũng không kịp phẫn nộ, mà đa số thời gian thì ông ta đều chìm trong sợ hãi, lo âu, ông ta sợ đám phản đồ kia sẽ giết đến tận cửa, rồi cũng đập chết ông ta.
Còn cả tên nhãi kia. . .
Chắc chắn tên nhãi kia không chỉ ỷ vào đám phản đồ Yuuji, có thể còn có nhà Toyota nữa, chắc là đã nhận được một ít hỗ trợ từ nhà Toyota rồi.
Hôm qua, khi gặp mặt thì tên nhãi kia đã nói sẽ để cho nhà Takeda biến mất, vậy chắc chắn mình cũng nằm trong mục tiêu của tên nhãi kia.
“Làm sao bây giờ?”
Takeda Sosuke nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy ánh nắng sáng sớm thì lại bắt đầu lo âu.
Vượt qua được đêm nay, vậy đêm mai thì sao? Ngày kia thì sao?
Kitaga chết rồi, đám thủ hạ đắc lực cũng đã chết vào tối hôm qua rồi, ai không chết thì cũng đã trốn rồi, nên không thể trông cậy gì, may mà thủ hạ của mình vẫn còn chưa bị tổn thất.
“Người đâu!”
“Đi triệu tập thêm người về đây, lại kiếm một ít vũ khí và mời một số cao thủ về đây, có thể mời bao nhiêu thì mời bấy nhiêu! Sát thủ? Sát thủ cũng được! Càng nhiều càng tốt!”
“Còn nữa, đi treo thưởng đi, treo thưởng đầu của đám phản đồ kia, à đúng rồi, còn cả tên nhãi kia nữa, tôi sẽ trả 100 triệu đô la cho cái mạng chó của tên nhãi kia!”