Đến buổi trưa, càng ngày càng nhiều người đến.
Có người khí chất lạnh lùng, có người ẩn giấu sát khí, vừa nhìn là biết là sát thủ giống như Kogoro, cũng có người to cao lực lưỡng, cả người đều là bắp thịt, vừa nhìn là biết đây là vệ sĩ.
Còn có một số người hình thù kỳ quái, Kogoro cũng không biết những người này làm gì, ví dụ như một loli mặc váy học sinh kia, nhìn tuổi tác thì chỉ là một học sinh cấp ba, làm con gái anh ta còn tạm được, thế mà trên người lại có hình xăm, chẳng khác gì thiếu nữ bất lương cả.
Kogoro nhìn vài lần, thì bị phát hiện.
“Này! Ông chú, ông nhìn chân tôi làm gì, có biết xấu hổ không! Đồ biến thái!” Thiếu nữ bất lương cười toe toét đi qua, một chân giẫm lên bàn của Kogoro, lại cúi người, lạnh nhạt trừng mắt qua, dáng vẻ phách lối này, hoàn toàn là một thiếu nữ bất lương.
Kogoro lại liếc mắt nhìn qua cặp chân trắng dưới chiếc váy học sinh kia, lầm bẩm: “Ai nhìn chân cô! Tự luyến!”
Chân cũng không tệ, chỉ là ngực và mồm thì không tốt lắm, tính cách thì quá tệ!
“Ông chú, nhìn dáng vẻ của ông là biết ông là kẻ biến thái chuyên sờ mông phụ nữ trên tàu điện rồi! Nếu ông còn nhìn nữa, tôi sẽ móc mắt ông xuống, lại cắt thứ kia của ông, rồi nhét vào trong miệng ông đấy!” Thiếu nữ bất lương đưa tay vỗ bàn của Kogoro, rồi lại cười lạnh, sau đó mới đi.
Kogoro cau mày, tức giận lẩm bẩm một câu: “Cái gì thế này! Đám thanh niên bây giờ đều xấu tính như vậy sao?”
Anh ta cảm thấy, tính cách tệ như vậy, chắc chắn không thể là vệ sĩ được, có lẽ cũng là sát thủ giống mình đi, phong cách của bọn sát thủ đời mới này hoàn toàn khác với đám người cũ như mình.
Chung quy. . . mình cũng già rồi!
Ngoài từ thiếu nữ bất lương mặc váy học sinh này ra, Kogoro còn nhìn thấy một nhà tăng, cái đầu trọc lóc, khoác tăng bào màu xanh, nhưng thể trạng lại cực kỳ cao to lực lượng, nhìn giống như cột điện bằng sắt chứ không giống như nhà tăng.
Móa!
Hòa thượng mà cũng làm sát thủ?
Kogoro âm thầm đậu đen rau muống vài câu.
Anh ta còn nhìn thấy một người đàn ông mặc kimono, lưng đeo hai thanh đao, gương mặt thon gầy tuấn lãng, bộ râu lởm chởm nhưng lại có một loại khí chất tang thương và cao ngạo như hiệp khách, đúng là khuôn mặt tràn đầy chuyện xưa.
Này này này! Đã là thời đại nào rồi mà còn chơi đao chứ, lại còn là loại trường đao này nữa, có phải bị bệnh không! Muốn chơi đùa thì cũng phải có điểm dừng chứ!
Có thể là do quá nhàm chán, nên có một ít người bắt đầu tụ tập lại để trò chuyện, chủ đề của câu chuyện đương nhiên là thế cục nhà Takeda hiện giờ, và thủ phủ trẻ tuổi của Hoa quốc kia.
Bọn họ cũng biết, kẻ địch lần này của nhà Takeda chính là người trẻ tuổi này và một đám phản đồ của nhà Takeda.
Với thế cục ngày hôm nay, không thể nghi ngờ gì là đối thủ đang chiếm thế thượng phong.
Thiếu nữ bất lương kia đi qua, nhìn ảnh chụp liền cười nói: “Anh ta đẹp trai thật! Hì hì! Thật muốn cắt đầu anh ta xuống, rồi ngày nào cũng ôm trong ngực!”
Chỉ là nụ cười này có chút âm u, bệnh hoạn, khiến cho người ta không rét mà run.
Quả nhiên là thiếu nữ biến thái mà!
Một người đàn ông đeo kính râm, khoác áo da màu đen, dáng vẻ như lưu manh cười nói: “Nếu cô cắt được, vậy sẽ 100 triệu đô la rồi, đủ để ăn chơi vài đời!”
Anh ta nói xong thì nheo mắt liếc nhìn dưới váy của thiếu nữ.
Thiếu nữ nhướn mày một cái, cười nói: “Nói không chừng, tôi cắt được thật thì sao!”
Ngay sau đó, thiếu nữ lại trở mặt ngay lập tức, vung tay lên, không biết lấy con dao găm ở đâu ra, liền gác lên cổ người đàn ông kia.
Người kia giật mình, nhưng lập tức trấn định ngay, vẫn cười hì hì như cũ: “Này này! Chơi thật đấy à! Tôi chỉ liếc qua thôi mà!”
Chẳn biết từ bao giờ, một tay của anh ta đã cầm một khẩu súng đen xì, đúng lúc nhắm ngay vào dưới váy của thiếu nữ.
“Ai nha! Chán ghét!”
Thiếu nữ hơi nhìn xuống dưới, lập tức thay đổi sắc mặt, hờn dỗi một tiếng, rồi thu dao về.
Người đàn ông đeo kính râm vung vẩy khẩu súng trong tay, cười giễu cợt nói: “Chỉ bằng cây dao này của cô mà có thể cắt đầu người này, vậy súng của tôi đã lấy cái mạng chó đó mười mấy lần rồi.”
Thiếu nữ bất lương dùng năm ngón tay để đùa nghịch con dao găm, hừ ói: “Cũng chưa chắc!”
Khi hai người đang định tiếp tục tranh chấp, bỗng nhiên có một âm thanh trêu tức vang lên: “Các người đừng có vọng tưởng nữa, các người có biết tên đó biến thái đến mức nào không? Còn nói gì mà cắt đầu người ta, gì mà lấy mạng chó mười mấy lần chứ!”
“Đây chính là quái vật đấy! Hoàn toàn là một quái vật hình người!”
Thiếu nữ bất lương quay đầu nhìn lại, không phải ông chú bỉ ổi kia thì là ai!
Thiếu nữ cười khẩy nói: “Ông chủ, ông uống rượu nhiều quá nên hồ đồ à! Ông có biết chúng tôi đang nói đến ai không?”
Vị thủ phủ của Hoa quốc này, chỉ là một thanh niên bình thường và có tiền mà thôi, nên có nhiều vệ sĩ đi theo, nào phải quái vật, biến thái gì chứ!