Những người khác cũng cười rộ lên, chỉ cho rằng Kogoro uống say, nên nói lung tung mà thôi!
Bọn họ không nhận nhiệm vụ treo thưởng kia, chỉ là bởi vì đối phương nhiều tiền, thuê quá nhiều vệ sĩ nên không dễ ra tay, mà bản thân vị thủ phủ Hoa quốc kia thì chỉ là một thanh niên tay trói gà không chặt mà thôi, nào phải quái vật gì!
Người đàn ông đeo kính cũng cười mỉa một tiếng: “Ông chủ, uống rượu của ông đi!”
“Hừ!” Kogoro nhìn một vòng chung quanh, lại cười giễu một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, mà cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Chớp mắt, màn đêm buông xuống, nhà Takeda đã sắp xếp cơm tối xong.
Sau khi ăn cơm xong, bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương.
Tối nay, rất có thể đối phương sẽ thử đánh bất ngờ, nên tất cả mọi người đều tập trung tinh thần để chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn bảy giờ, một tin tức truyền đến, khiến cho thần kinh của mọi người căng cứng.
Phát hiện tung tích của đối phương ở dưới chân núi.
“Đến rồi!”
“Đến rồi sao!” Kogoro cũng hơi khẩn trương, liền rút hai khẩu súng bên hông ra để kiểm tra một chút.
Anh ta cũng không quá lo lắng, bởi trang viên này rất rộng lớn, bên trong còn được phòng thủ nghiêm ngặt, còn có rất nhiều lầu các cao, có thể đánh từ trên cao xuống.
Với lại, bọn họ cũng nhiều người, hoàn toàn có thể thủ được.
Đoàng đoàng!
Nửa tiếng sau, đã có tiếng súng ở trước cửa chính, ngay sau đó, tiếng súng bắt đầu kịch liệt hơn, còn có những tiếng nổ mạnh.
Ầm ầm!
“Lựu đạn? Không, chắc hẳn là thuốc nổ tự chế!”
Mười mấy phút sau, tiếng súng ở trước cửa vẫn chưa từng dừng lại, nghe tin tức từ trong bộ đàm, có vẻ như tình hình đang giằng co khá kịch liệt.
Người của đối phương cũng rất nhiều, vũ khí cũng rất tốt.
Kogoro vẫn không nhúc nhích, mà thủ tại chỗ này với số đông.
Dù cho đối phương có thể phá được cổng chính, thì vẫn còn mấy tầng phòng ngự nữa, mà nhiệm vụ của bọn họ chỉ là bảo vệ Takeda lão tiên sinh ở sau lưng thôi.
Dù cho thật sự không chống đỡ nổi, vậy hoàn toàn có thể nhẹ nhõm bảo vệ Takeda lão tiên sinh rút lui.
Mọi người đang khẩn trương, chú ý đến tình hình chiến đấu ở bên ngoài, đột nhiên có người hưng phấn kêu lên.
“Mọi người xem tôi phát hiện ra cái gì này!”
Người này chính là người đàn ông đeo kính râm, giờ phút này, anh ta đang đeo một chiếc kính mắt để và cầm điều khiển khống chế máy drone.
“Tôi phát hiện mục tiêu của chúng ta, đúng, chính là tên nhãi kia! Mục tiêu cũng đến rồi, giờ đang ở gần đây, tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Tuyệt đối không sai!”
“Đại khái chỉ vài trăm mét về phía kia thôi, bên cạnh mục tiêu cũng không có nhiều người, chỉ có vài chiếc xe, đám phản đồ của nhà Takeda cũng ở đố, chỉ cần giết sạch bọn họ, thì tất cả sẽ kết thúc, còn có thể kiếm được 100 triệu đô la nữa!”
Người đàn ông đeo kính râm liền hô hào.
Sắc mặt của mọi người cũng bắt đầu thay đổi, đầu tiên là tinh ngạc, không thể tin nổi, tiếp đó thì hô hấp trở nên gấp rút hơn, trong mắt lóe lên vẻ kích động và tham lam.
……
Trên một con đường cách trang viên tầm mấy trăm mét.
Mấy chiếc xe đang đỗ ở đây.
Trên chiếc xe ở sau cùng, Đường Nguyệt Dao ngồi trên ghế sau, hơi cau mày mà nghe ngóng tiếng súng từ phía xa truyền về.
Nàng vừa nghiêng đầu, nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai kia, trong bụng lại cảm thấy hơi bất mãn.
Nàng đã khuyên rất nhiều lần rồi, bảo anh ta đừng đến đây, không nên mạo hiểm như thế, để cho đám người bọn họ tự đấu với nhau là được, nhưng anh ta lại không nghe, còn muốn đi một mình nữa.
Nàng làm sao mà đồng ý được, cho nên phải đi theo đến đây.
Đường Nguyệt Dao lại nhìn ra ngoài một chút, mở miệng lẩm bẩm: “Bọn họ có được không thế?”
Đã đánh nửa tiếng rồi, thế mà vẫn chưa có kết quả gì.
Diệp Mặc mỉm cười: “Vội cái gì!”
“Tình hình bên trong hơi khó giải quyết!” Takeda Yuuji khoác áo khoác đi đến từ phía sau, đứng ở bên cạnh cửa sổ xe, trên tay còn cầm điếu thuốc, cau mày nói: “Lão già đáng chết kia có không ít thủ hạ, nghe nói hôm nay lại mời rất nhiều người, nên không dễ đột phá!”
Diệp Mặc nói: “Không vội!”
Takeda Yuuji rít mạnh một hơi thuốc: “Chờ một lát đi, nếu không đột phá được cổng chính, chúng ta sẽ tìm chỗ khác để đột phá.”
Diệp Mặc gật gù, hắn vừa muốn đóng cửa sổ xe lại, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, liếc mắt nhìn về phía bóng tối ở nơi xa xa.
Hắn quát nhẹ một tiếng: “Có người!”
Takeda Yuuji biến sắc, cũng nhìn qua bên đó, nhưng chỉ thấy đen xì như mực, chẳng nhìn thấy cái gì cả, nhưng anh ta cũng không dám xem thường, liền bảo tất cả mọi người cảnh giác.
Đường Nguyệt Dao cũng híp mắt nhìn qua, nhưng cũng không thấy gì: “Nào có ai chứ?”
Nàng có chút không tin lắm, liền đứng lên, nghiêng người qua, dán mặt vào cửa sổ để nhìn.
Đây là xe con, không gian phía sau khá chật hẹp, nàng vừa nghiêng người, liền nằm ngang ở trước mặt Diệp Mặc, mái tóc đen như thác nước liền rơi xuống trước ngực hắn, có vài sợi tóc còn cọ vào mặt hắn, làm cho hắn ngứa ngáy, lại còn có một mùi thơm của dầu gội đầu.
Mùi thơm trên người nàng xông vào mũi, làm cho tâm thần Diệp Mặc rung động.