Đường Nguyệt Dao lại dướn người lên một chút để xem kỹ hơn: “Không có mà!”
Diệp Mặc ngước mắt lên nhìn, sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên, nơi sung mãn và tròn trịa kia nằm ngang ở trước mặt hắn, nhìn từ góc độ này, quy mô càng thêm kinh người.
Hắn cảm thấy hơi xấu hổ, liền dời ánh mắt đi, nhưng mà vừa liếc về phía sau, lại nhìn thấy cặp đùi đẹp thon dài kia, mặc dù là mặc quần tây, nhưng vẫn không thể che dấu vẻ mê người của đôi chân dài này.
Mơ hồ, còn có thể nhìn thấy bờ mông tròn trịa, to lớn và vểnh cao kia.
Diệp Mặc lại thu hồi ánh mắt, cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào, trong lỗ mùi thì tràn đầy hương thơm, cộng thêm hơi ấm từ cơ thể của nàng, khiến cho tâm thần của hắn ngứa ngáy.
“Chắc anh hoa mắt rồi!” Đường Nguyệt Dao lại nhìn vài lần, liền lẩm bẩm một câu, sau đó liền hơi nâng người, lùi về phía sau, có thể là do lùi về hơi nhanh, nên bộ ngực va phải thứ gì đó, nàng ngơ ngác một chút, rồi liếc mắt nhìn qua, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, hiện lên vẻ ngây dại.
Nàng không nhúc nhích, mà cứ cứng đờ ở đó như đã hóa đá.
Tuy trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đầu óc nàng đã loạn cào cào rồi.
Tận mười mấy giây sau, nàng mới đờ đẫn lùi lại, ngồi xuống, lại nghiêng mặt qua một bên, để né tránh Diệp Mặc.
Ngay sau đó, nàng liền nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy gương mặt nóng bừng và đỏ ửng của mình ở trong kính.
Giờ phút này, nàng chỉ hy vọng dưới chân xuất hiện cái lỗ để nàng có thể chui vào.
“Đường Nguyệt Dao ơi Đường Nguyệt Dao, thật là mất mặt mà!”
Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng siết chặt lại, răng ngà suýt nữa bị cắn nát, nàng chỉ hận bản thận mình không cẩn thận, lại tạo thành hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
Diệp Mặc ở bên cạnh đưa tay sờ lên mũi, dường như mùi thơm thấm vào ruột gan kia vẫn quanh quẩn ở chóp mũi.
Hắn nhìn thoáng qua bên cạnh, phát hiện nàng đang xấu hổ nên cũng không dám lên tiếng.
Phù!
Một lát sau, Đường Nguyệt Dao hít một hơi thật sâu, nỗi lòng cũng từ từ bình phục.
Thật ra thì cũng không có gì, chỉ cần da mặt của nàng dày hơn một chút thì sẽ không sao, với lại, trước kia nàng còn từng ép Diệp Mặc vào tường, tình hình khi đó cũng xấu hổ chẳng kém gì bây giờ cả!
Nàng nghiêm mặt lại, quay đầu qua, vốn định ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt kia, nhịp tim của nàng liền gia tốc mãnh liệt, một loại cảm giác tâm loạn ý hoảng xông lên đầu, khiến cho nàng vội vàng quay mặt đi để né tránh.
Trong khi suy nghĩ xem làm thế nào thể thoát khỏi cục diện khó xử này, nàng liền nghe thấy có người bên ngoài kêu lên một tiếng: “Là ai?”
Sắc mặt nàng hơi thay đổi, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Trong bóng tối, có tiếng xột xoạt truyền đến, một bóng người màu trắng lảo đảo đi đến, khi đến gần, liền phát hiện đó là một thiếu nữ mặc một bộ đồng phục học sinh đang hoảng sợ.
Nhìn trông chỉ 16 17 tuổi, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trên người còn dính vào vết máu.
Ánh mắt cảnh giác của Đường Nguyệt Dao liền hơi hòa hoãn xuống.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại cau mày.
Tại sao nơi này lại có thể có một thiếu nữ cấp ba xuất hiện?
Kỳ là thật!
Thiếu nữ chạy đến gần thì dừng lại, dùng giọng nói nức nở mang theo vẻ cầu xin để nói: “Cứu tôi, cứu tôi với. . . tôi vừa trốn từ chỗ đó ra! Mọi người có thể báo cảnh sát giúp tôi không?” Thiếu nữ khoanh tay, dáng vẻ rét run lẩy bẩy trong đêm lạnh.
Đám người Takeda Yuuji vốn đang cảnh giác, nhưng sau khi nhìn qua một lúc, lại liếc mắt nhìn nhau, rồi buông lỏng cảnh giác.
Phương hướng mà thiếu nữ này chỉ, chính là tòa trang viên kia, có lẽ là nhân cơ hội loạn lạc để chạy trốn ra ngoài!
Lão già kia thích nhất là mấy thiếu nữ ở độ tuổi này!
Takeda Yuuji dẫn người ở sau xe đi ra ngoài, nói: “Báo cảnh sát thì phải chờ một chút! Cô tên là gì. . .cô yên tâm, cô chạy ra đây là an toàn rồi.”
Báo cảnh sát?
Đây không phải nói đùa à!
Đang đánh nhau thì báo cảnh sát cái gì, mà có lẽ cảnh sát cũng chẳng muốn quản chuyện này.
“Tôi là. . .Saito!” Thiếu nữ run giọng nói, thân thể còn run dữ dội hơn.
Takeda Yuuji vẫy tay gọi hai thủ hạ đến, cười nói: “Không sao, không cần sợ! Chúng tôi không phải người xấu! Để tôi bảo người hộ tống cô xuống núi nhé!”
Diệp Mặc ở trong xe nhìn chằm chằm vào bóng đêm nơi xa xa một lúc, đột nhiên hắn lại nghiêng người, tiến lại gần bên tai người ngọc, nhỏ giọng nói vài câu.
Đầu tiên, Đường Nguyệt Dao hơi giật mình mê man một chút.
Trong khi Diệp Mặc nói chuyện, hơi thở ấm áp kia liền phả vào vành tai và gáy của nàng, loại cảm giác tê ngứa đó khiến cho nàng giật nảy cả mình.
Sau đó, một loại cảm giác tê dại khó nói lên lời liền bao trùm toàn thân nàng.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền tỉnh tảo lại, bật thốt lên một câu: “Cái gì? Sao có thể chứ? Chắc anh nhìn nhầm rồi!”
“Chắc mục tiêu của bọn họ là tôi, bằng không thì đã nổ súng từ lâu rồi, tôi ra ngoài trước, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, còn cô thì vòng sau.” Diệp Mặc nói xong liền mỉm cười, đẩy cửa bước xuống xe.
“A! Quay lại!” Đường Nguyệt Dao lập tức lo lắng, đưa tay muốn giữ Diệp Mặc lại, nhưng mà đã muộn.
“Tên này, sao luôn không nghe lời mình thế!” Nàng cắn răng, tức giận mắng một câu, lại vội vàng đuổi theo.
Vừa xuống xe, chân vừa chạm mặt đất, còn chưa đứng vững, liền nghe thấy một tiếng đoàng của súng, nàng rất quen với âm thanh này, là súng ngắm.
“Hỏng rồi!” Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.
Đám người Takeda Yuuji ở một bên cũng nghe thấy tiếng súng, liền sợ ngây người, cứng đờ vài giây rồi mới bắt đầu hoảng loạn lên.