Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1531 - Chương 1531. Là Quái Vật Thật!

Chương 1531. Là quái vật thật!
Chương 1531. Là quái vật thật!

Trên sườn núi, tên đeo kính râm đang nằm sấp trên mặt đất.

Trước người là một khẩu súng ngắm.

Giờ phút này, anh ta lại hơi hoảng hốt, hai đồng tử hơi phóng to, ánh mắt tan rã.

Mình. . . gặp ảo giác sao?

Ngay trước khi anh ta nổ súng, mục tiêu lại liếc mắt nhìn về phía bên này, thật sự giống như là có thể nhìn thấy anh ta vậy, thế nhưng mà, làm sao có thể chứ?

Khoảng cách của bọn họ là mấy trăm mét, hơn nữa, chung quanh đây tối đen như mực, lại có lùm cây che chắn, làm sao tên kia có thể phát hiện anh ta được?

Tiếp đó, liền xuất hiện chuyện càng quái dị hơn, trong khoảnh khắc anh ta bóp cò, thì tên kia hơi nghiêng đầu một chút, vừa vặn né được viên đạn kia, mà viên đạn kia sượt qua mặt của tên kia, vậy mà mặt tên kia vẫn thản nhiên như không, không thay đổi một chút nào.

Thật sự giống như. . . đã dự liệu được một phát súng này, đồng thời còn biết mình có thể ung dung né tránh vậy.

Đầu tiên không nói đến chuyện sao tên này có thể phát hiện được, thế nhưng anh ta dùng súng ngắm đấy!

Là súng ngắm!

Ai có thể né được súng ngắm chứ?

Hơn nữa, lại còn nhẹ nhàng ung dung như vậy!

Đây cmn còn là người sao?

“Tên đó là quái vật!” Giờ phút này, trong đầu anh ta đột nhiên nhớ lại những lời ông chú bỉ ổi kia nói, khoảnh khắc này, lông tơ toàn thân của anh ta liền nổ tung, một cỗ hơi lạnh thấu xương đã đánh thẳng lên đầu.

Không sai!

Ông chú kia nói không sai, đây chính là quái vật!

Anh ta thở phì phò vài hơi, toàn thân lại chảy mồ hôi trong một đêm lạnh như vậy, tay chân đều cứng đờ, anh ta cố gắng trấn định một chút, cố định lại con mắt, để xem tình hình bên kia thông qua ống ngắm, anh ta muốn xác định xem tất cả có phải là ảo giác của mình không.

Nhưng vừa nhìn qua, anh ta suýt nữa bị sợ đến hồn phi phách tán, tên quái vật kia vẫn đang đứng tại chỗ mà nhìn chằm chằm vào anh ta!

Trước xe, Đường Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Anh không sao à?”

Nàng còn tưởng rằng một phát súng này đã trúng rồi, vậy liền xong đời, nhưng mà vừa ngước lên xem, Diệp Mặc vẫn rất, lông tóc không mất cọng nào! Bắn trượt rồi?

Tay bắn tỉa hạng ba này ở đâu ra vậy?

Diệp Mặc mỉm cười với nàng, đưa tay chỉ về một phía: “Ở bên kia!”

“Được! Anh mau trốn đi!”

Đường Nguyệt Dao lên tiếng, lại kéo Diệp Mặc ra sau xe, sau khi thấy Diệp Mặc đã an toàn, nàng mới móc súng ra, chạy như bay về phía bên phải.

Đầu tiên, nàng bắn một phát súng về phương hướng của tay bắn tỉa, khóa mắt lại liếc nhìn vào trong bóng tối, có người đang mượn rừng cây rậm rạm để lao nhanh về phía này, nàng ngắm chuẩn một người, bắn một phát gục luôn.

“Người ở đâu vậy?”

“Mau! Mau trốn!”

Đám người Takeda Yuuji ở bên cạnh xe cũng cuống quýt ẩn núp, lại bắn loạn xạ vài phát súng vào trong bóng tối.

Thiếu nữ kia cũng được kéo đến trốn ở sau xe.

“Tên phế vật, vậy mà còn bắn trượt!”

Cô ta cúi đầu, nhìn thoáng qua bên kia, anh chàng Hoa quốc này đẹp trai thật!

“Mà cũng tốt, mình có thể tự tay giết người này, không cần phải chia tiền rồi.”

Ánh mắt cô ta lóe lên một tia vui mừng, nhưng đã ẩn giấu rất nhanh, lại giả vợ bị tiếng súng dọa sợ, mà chạy về phía trước, ngón giữa tay phải đã có thêm một cây kim.

Trên mũi kim này có kịch độc, chỉ cần tiến vào người, dính vào máu, thì chẳng mấy chốc sẽ chết bất đắc kỳ tử.

“A a a. . .”

Cô ta dùng hai tay để bịt lỗ tai, vừa kêu la vừa nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Chỉ bằng tuổi của cô ta, và dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này, sẽ không có ai nghi ngờ cô ta cả, những người từng chết trên tay cô ta, đến tận khi chết bọn họ cũng không thể tin nổi, một thiếu nữ yếu đuối như cô ta lại là một sát thủ.

Gương mặt này, thật sự là quá đẹp trai!

Chỉ tiếc là, sắp phải chết rồi!

Thiếu nữ thầm cười mỉa một tiếng, khi ngồi xổm xuống bên cạnh mục tiêu, tay phải nhanh chóng vung lên, muốn đâm kim vào phần cổ của đối phương.

Trong mắt của cô ta đã hiện lên vẻ mừng như điên.

100 triệu đô la!

Có số tiền này, cô ta có thể tiêu xài khắp nơi, thích mua cái gì thì mua cái đó, có thể mặc kệ đời rồi.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của thiếu nữ đã cứng đờ, cổ tay của cô ta bị kéo lại, đối phương thì đang bình tĩnh, thậm chí là giễu cợt mà nhìn vào cô ta, giống như là đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta từ lâu rồi vậy.

Nhưng mà sao có thể chứ?

Thiếu nữ giấu kim độc đi, ra vẻ đang thương nói: “Anh. . .anh làm tôi đau.”

Một kích không thành công, vậy giả vờ lừa gạt qua, lát nữa còn có cơ hội.

Diệp Mặc nheo mắt nhìn thiếu nữ, cười nhạo nói: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô làm gì, thậm chí tôi còn biết tên thật của cô, nhà cô ở chỗ nào, đã giết bao nhiêu người. . . cô có thể lừa người khác, nhưng không lừa được tôi đâu! Cây kim trên tay cô, là độc cá nóc đúng không!”

“Cô rất nổi tiếng trên dark web, danh hiệu là Friday!”

Thiếu nữ lập tức ngây dại.

Làm sao tên này lại biết được?

Bản thân cô ta cũng sắp quên tên thật của mình rồi, sao tên này có thể biết?

Hết chương 1531.
Bình Luận (0)
Comment