Thiếu nữ lại hoảng hốt khi nhìn vào cặp mắt thâm thúy kia, sau đó, toàn thân cô ta phát lạnh như rơi vào hầm băng, chẳng lẽ tên này biết đọc tâm trí của người khác.
Có thể thám thính ra tất cả bí mật tận đáy lòng người khác?
“Buông ra!”
Thiếu nữ lấy lại tinh thần, hét lên một tiếng, một tay khác ở dưới váy vung lên, lấy một con dao găm ra, rồi đâm mạnh qua.
Nhưng ngay sao đó, lưỡi dao lóng lánh kia đã bị hai ngón tay thon dài kẹp chặt.
Thiếu nữ lại ngẩn ngơ, nghẹn họng trân trối mà nhìn cảnh này.
“Là. . .là quái vật. . .quái vật thật!”
Thiếu nữ thì thào một tiếng, một bàn tay liền vươn tay, nắm lấy đầu của cô ta, rồi đập mạnh vào cửa xe, hai mắt thiếu nữ lập tức trợn trắng lên, rồi ngất đi.
Takeda Yuuji bên đối diện bắn loạn vài phát rồi lại rụt trở về, liếc mắt nhìn qua bên này thì ngây ngẩn cả người.
“Này, Diệp tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Diệp Mặc nhặt con dao găm trên mặt đất lên, quơ quơ vài cái: “Đây là một sát thủ!”
“Cái gì?” Takeda Yuuji kêu lên một tiếng đầy khó tin.
Thiếu nữ cấp ba mặc đồ học sinh lại là một sát thủ?
“Đám thanh niên bây giờ nghĩ cái gì không biết! Thế mà lại đi làm sát thủ!” Takeda Yuuji lẩm bẩm một câu, lại ló đầu ra ngoài, rồi bắn vài phát.
Đường Nguyệt Dao chạy nhanh một lúc, liền nhìn thây tay bắn tỉa kia, đối phương nhìn thấy nàng đến gần, liền vứt súng bỏ chạy, còn tiện tay rút súng lục ra để bắn trả vài phát.
“Còn muốn chạy? Hừ!”
Tên đeo kính râm vừa chạy, vừa âm thầm hò hét trong lòng.
“Người phụ nữ này cũng là quái vật sao?”
Tốc độ của người phụ nữ này nhanh đến mức khó tin, anh ta căn bản không thể bắt được bóng người, hơn nữa, trong khi chạy nhanh mà người phụ nữ này vẫn tiện tay bắn một phát hạ một người, quả thực là tay súng thần.
Anh ta chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào đáng sợ như vậy!
Nam là quái vật, nữ cũng vậy, một đôi quái vật sao?
“Người đâu rồi?”
Anh ta chạy được một lát, quay đầu nhìn qua thì không thấy người đâu cả, anh ta lập tức hoảng hốt, quay người lại, chạy nhanh về phía khác.
Đoàng!
Lúc này, một tiếng sung vang lên.
Thân hình anh ta cứng đờ, giữa trán xuất hiện một lỗ máu, rồi ngã ầm xuống đất.
“Phế vật!” Một bóng người chạy đến, liếc mắt nhìn qua, rồi cấp tốc lao về phía mục tiêu khác.
Trên cơ bản thì mỗi một phát súng của nàng đều hạ gục một người, duy chỉ có hai người là tránh né được viên đạn của nàng, một người là một hòa thường cao to lực lưỡng.
Rõ ràng là rất cao to, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn.
Mà một người khác, thì dường như lợi hại hơn một chút, thế mà lại có thể dùng đao trong tay để chặn viên đạn của nàng, hiển nhiên là không phải đao khách bình thường.
“Hòa thượng? Núi Koya?”
“Đao khách? Lưu phái nào?”
Hòa thượng lại né một phát súng, lưng dán vào thân cây để thở hổn hển, sắc mặt hết sức ngưng trọng.
“Người phụ nữ này lợi hại quá!”
Người phụ nữ này, một người một súng mà đã hạ gục quá nửa người của bọn họ, kỹ thuật bắn súng quá đáng sợ, còn tốc độ thì nhanh đến mức khó tin, hiển nhiên là một cao thủ!
Là loại cao thủ chân chính kia!
Mà cũng đúng!
Làm sao thủ phủ của Hoa quốc lại không có một cao thủ chân chính bảo vệ được, dù sao người ta cũng có tiền, nên không bao giờ thiếu cao thủ.
Hòa thượng nhìn về phía Lãng Khách đang trốn sau cây ở cách đó không xa, nói: “Này! Lãng Khách, nghe thấy chưa, chúng ta hợp tác đi! Đây là một cao thủ, chúng ta phải hợp tác mới xử lý được.”
Hòa thượng nhớ ra, hình như người là thuộc lưu phái Thần Tâm!
Nhìn huy hiệu ở trên đao thì là đúng.
Nước N có rất nhiều trường phái khác nhau, cũng có rất nhiều cao thủ, theo đạo đạo thì có thể rèn luyện nhục thân đến đỉnh phòng, thì cũng có thể dùng đao để đỡ đạn như vừa rồi.
Đương nhiên, loại này cũng chỉ giới hạn ở súng lục có uy lực thấp.
Chung quy thì nhục thân của người cũng có giới hạn.
Có điều, Hòa thượng từng nghe tổ sư nói, trên đời này có một số tồn tại có thể đột phá cực hạn của con người, Hòa thượng cũng không biết thật hay giả, ít nhất thì anh ta cũng chưa từng gặp tồn tại như vậy.
Lãng Khách cười nhạo, ánh mắt cao ngạo đã tràn đầy khinh thường.
“Đối phó với một nữ nhân, không cần phải hợp tác!”
“Móa!” Hòa thượng nhỏ giọng mắng một câu.
Tên Lãng Khách chết tiệt này lại còn cmn giả vờ thanh cao nữa!
Anh lợi hại, anh không tầm thường, vậy anh lên trước đi!
“Hết đạn rồi chứ!”
Lãng Khách lại đỡ vài viên đạn, liền cười đắc ý, anh ta đã chờ giờ phút này từ lâu rồi, liền quát lên một tiếng, đạp mạnh xuống đất, rồi lao nhanh đến như sấm sét, cây đao trong tay vạch ra một đường đao quang sáng chói mắt, xé tan màn đêm.
“Hả? Tránh được, tránh được á?”
Một đao kia đã chém vào khoảng không, đối thủ đã phản ứng rất nhanh, chỉ lắc mình một cái là đã có thể tránh được, lại vung quyền, nện mạnh vào bụng của anh ta.
Ọe - - - -!
Thân thể của Lãng Khách cong lên, cơn đau đớn kịch liệt đánh tới, để cho khuôn mặt của anh ta bị béo méo, anh ta cũng có thể cảm giác được, bụng của mình, thậm chí lục phủ ngũ tạng của mình đều đang chấn động kích liệt, giống như sắp nổ tung.
Loại sức mạnh này. . . làm sao có thể?
Thân hình của Lãng Khách lung tay, đao trong tay cũng rơi xuống đất, miệng sùi bọt mép, ngã gục xuống đất.
“Này! Này! Diễn đấy à!”
“Một quyền? Chỉ một quyền? Chỉ một quyền liền kết thúc?”