Hòa thượng nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho hôn phi phách tán.
Dù sao Lãng Khách kia cũng có thể dùng đao để chặn đạn, cũng là một đao khách siêu nhất lưu rồi, sức mạnh thân thể, tốc độ phản ứng, cùng với đao thuật đều thuộc hạng tuyệt đỉnh, làm sao có thể bị một quyền K.O?
Tốt xấu gì cũng phải đánh mấy chiêu chứ!
Chuyện này quá bất hợp lý!
Rốt cuộc người phụ nữ đáng sợ này là thần thánh phương nào?
Bóng người xinh xắn đứng ở cách đó không xa, nhìn về phía bên này, lạnh lùng nói: “Này! Hòa thượng kia, anh cút đi! Hôm nay tôi sẽ không giết anh! Tôi còn từng đập biển hiệu của núi Koya các anh, hôm nay liền tha cho anh một mạng.”
Hòa thượng khẽ giật mình.
Anh ta cũng hiểu một số từ Hoa quốc.
“Bảng hiệu của núi Koya? Đây là. . . đây là. . . đây là. . .”
Hòa thượng nghĩ đến điều gì, liền trợn trừng mắt lên, gần như lồi cả ra ngoài, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc và chấn động.
Là cô ta!
Là người phụ nữ khủng bố đã từng đơn độc xông vào núi Koya, đập bảng hiệu của bọn họ!
Mẹ ơi!
Hòa thượng hét lên một tiếng, rồi nhanh chân chạy mất dạng.
Khuôn mặt anh ta đã trắng bệch vì sợ hãi, giống như vừa gặp được thứ kinh khủng nhất trên thế giới này vậy.
Người phụ nữ này, chính là người đánh khắp núi Koya vô địch thủ, là quái vật hung dữ có sức chiến đấu cực kỳ khủng bố!
Chuyện này cũng mới xảy ra vài năm trước thôi, khi đó anh ta đi ra ngoài dạo chơi, cho nên may mắn thoát được một kiếp, không bị nhục nhã như những người khác, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.
Dưới sự bối rối cực độ, anh ta còn ngã vài lần, ăn vài miếng đất, rồi lại đứng lên chạy tiếp, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Đường Nguyệt Dao cười xùy một tiếng, rồi quay người, nhặt súng ở dưới đất lên, rồi tiếp tục lao đi.
Ha ha ha!
Nơi xa, có một người đang run lẩy bẩy ở trong bụi cỏ.
Người này chính là Ishiwaga Kogoro.
Khuôn mặt anh ta đã trắng bệch, con mắt trợn trừng lên như chuông đồng, anh ta đang sợ hãi đến cực độ, toàn thân đều co lại, hai tay ôm đầu gối, rồi ngồi run rẩy lẩy bẩy.
Dáng vẻ như vậy, là vừa hoảng sợ lại vừa bất lực.
Anh ta từng gặp người phụ nữ này rồi!
Đây cũng là quái vật!
Hai người này đều là quái vật!
Kogoro nhìn thấy lại có vài người ngã xuống thì đều sợ đến suýt khóc rồi, trong lòng lại cực kỳ hối hận.
Anh ta vốn không định đến, nhưng lại nghĩ rằng, bên này có nhiều người như vậy, lại còn có rất nhiều súng ống, nói không chừng sẽ có cơ hội thật thì sao!
Cho nên liền ôm tâm lý may mắn mà đi đến đây.
Nhưng mà kết quả, lại là ác mộng!
Anh ta kìm không được nỗi sợ hãi trong lòng, liền co cẳng lên chạy, cái gì mà nhà Takeda, cút mẹ nó đi! Anh ta mặc kệ, tiền cũng mặc kệ luôn!
Đời này của anh ta, không muốn nhìn thấy hai con quái vật này nữa!
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, anh ta lảo đảo một cái rồi mới ngã xuống, sau lưng đã trúng một phát đạn, anh ta dựa vào bản năng cầu sinh mạnh mẽ của mình để tiếp tục bỏ chạy.
“Vẫn còn chạy được à! Thôi quên đi! Dù sao cũng phế rồi!” Người ngọc ở cách đó không xa thì thào một câu rồi quay người trở về.
Với tình hình bây giờ, nàng không tiện đuổi theo.
“Không sao chứ!”
Đường Nguyệt Dao lập tức trở về xe, nhìn thấy người không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong lòng cũng được buông xuống.
“Ủa? Cô ta. . .?”
Diệp Mặc nói: “À! Là một sát thủ!”
“A! Bảo sao!” Đường Nguyệt Dao cũng không quá kinh ngạc.
Takeda Yuuji ở một bên tiến lại gần, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi thán phục: “Đường tiểu thư thật sự quá lợi hại!”
Vừa rồi, đám người bên phía bọn họ đều mờ mịt nhìn buổi biểu diễn của vị này.
Đường Nguyệt Dao chỉ lạnh nhạt trước sự lấy lòng kia, dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng như mọi khi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Takeda Yuuji cũng không thèm để ý, mà vẫn cười hì hì như cũ.
Vì Đường tiểu thư này vẫn luôn như vậy, không bao giờ thèm quan tâm đến người nào cả, duy chỉ có Diệp tiên sinh là khác, có thể nói là hết sức quan tâm đến Diệp tiên sinh.
“Đám người này đều là do lão già kia mời đến, giải quyết đám này xong thì lát nữa sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, bọn họ không chống đỡ được lâu đâu.”
“Với lại, sao bọn họ lại biết chúng ta ở đây nhỉ? Chung quanh đây có camera à?”
Takeda Yuuji nói xong lại buồn bực mà nhìn bốn phía.
“Trên trời! Máy drone!” Diệp Mặc đưa tay chỉ về phía bầu trời: “Còn có người sống không, hỏi bọn họ xem bọn họ đi ra từ đâu, vậy không cần mạnh mẽ tấn công nữa.”
Takeda Yuuji khẽ giật mình, sau đó lại vỗ đùi một cái, kích động nói: “A! Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, nhanh nhanh, mau kéo mấy người còn sống qua đây, hỏi xem bọn họ đi ra từ lối nào.”
Chẳng mấy chốc đã có kết quả, liền phát hiện một con đường bí mật dùng để chạy trốn.
Takeda Yuuji liền rút một nhóm người từ tiền tuyến về, phái bọn họ tiến vào lối đi bí mật, thành công đánh vào trong trang viên.