Takeda Sosuke lo lắng bất an mà đi qua đi lại trong phòng.
“Sao vẫn chưa có tin tức gì?”
“Đã nói là đối phương không có nhiều người rồi cơ mà? Thuê nhiều người như vậy mà vẫn không bắt được sao?”
Đã hơn nửa tiếng rồi!
Theo lý thuyết, nhiều cao thủ như vậy chạy ra đánh lén, đánh cho đối phương trở tay không kịp, vậy phải bắt được đám phản đồ và tên nhãi kia mới đúng! Nhưng tại sao vẫn không có tin tức gì?
Có phải có biến cố gì hay không? Đám người kia rút lui rồi?
Hay là thế nào. . .?
Takeda Sosuke càng ngày càng lo âu.
Một lát sau, tiếng súng bên ngoài đã giảm dần, ông ta không khỏi thở phào một hơi.
Có lẽ đối phương rút lui rồi.
Cũng tốt!
Ít nhất thì tối nay cũng an toàn!
Ông ta vừa định gọi thủ hạ lên, để hỏi tình hình bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng súng và những tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét ầm ĩ lại vang lên ở bên ngoài.
Âm thanh này ở trong trang viên, rất gần chỗ ông ta đang ở.
“Không xong!”
Takeda Sosuke nghĩ đến điều gì, sắc mặt liền thay đổi.
“Mau, mau hộ tống tôi ra khỏi đây!” Ông ta lao ra ngoài, kêu lên một tiếng với đám thủ hạ, rồi hoảng hốt chạy về một phía khác.
Có điều, giờ chạy thì đã muộn, ông ta còn chưa chạy được bao xa, liền bị một đám người đuổi theo, sau một phen chiến đấu ác liệt, thủ hạ của ông ta đã ngã xuống hết.
“Lão già, đừng vùng vẫy nữa!” Takeda Yuuji đi qua, dẫm một chân lên khẩu súng mà Takeda Sosuke định nhặt, lại cúi người, nhìn từ trên cao xuống, giễu cợt nói: “Ông đã xong đời rồi!”
“Yuuji, thằng chó chết này!” Takeda Sosuke cắn răng gầm thét, mắt trợn trừng lên như muốn rách ra.
“Ha ha!” Takeda Yuuji chỉ cười nhạo, lại dùng sức giẫm lên bàn tay kia: “Được làm vua, thua làm giặc thôi! Ông không chết, thì tôi sẽ phải chết! Lão già, ông sống lâu rồi, hưởng thụ cũng đủ rồi, đi sớm một chút đi!”
“Mày. . .”
Takeda Sosuke trợn trừng mắt lên, lại muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng nghênh đón ông ta là một họng súng đen ngòm! Đoàng! Một tiếng súng vang lên, toàn thân Takeda Sosuke cứng đờ, đôi mắt đục đầu đã mất thần thái, gục ngã ngay tại chỗ.
“Giải quyết hết những người còn lại, sau đó xóa sạch dấu vết đi!” Takeda Yuuji vung tay lên, rồi quay người đi.
Anh ta trở về bên xe, cúi người nhìn về phía thanh niên trong xe nói: “Lão già kia. . .chết rồi! Chính tay tôi đã giải quyết!”
Anh ta nói xong liền móc bao thuốc ra, châm một điếu, rồi rít mạnh vài hơi.
Takeda Yuuji đứng trong gió rét, bàn tay cầm điếu thuốc hơi run lên.
Giờ phút này, anh ta vẫn có chút không dám tin tưởng rằng lại thành công dễ dàng như vậy, tuy rằng lúc nãy cũng có một chút ngoài ý muốn, nhưng chung quy là vẫn thuận lợi.
Lão già đã từng quyền thế ngập trời kia đã chết rồi!
Takeda Yuuji mình, lại hoàn thành một chuyện lớn như vậy!
Không không không!
Mình chỉ là trợ thủ, xông pha chiến đấu mà thôi, cũng không có công lao gì, tất cả còn phải nhờ vào vị này!
Takeda Yuuji quay người liếc mắt nhìn vào trong xe một chút.
Sắc mặt của người thanh niên kia vẫn thản nhiên và thong dong như không, giống như chuyện lão già kia chết chỉ là một chuyện nhỏ không có ý nghĩa, không đáng nhắc đến vậy.
Thật là một người đáng sợ!
Takeda Yuuji phun điếu thuốc ra, lại thở dài trong lòng.
Anh ta cảm thấy hơi may mắn vì lúc trước mình chỉ dùng mỹ nhân kế, lại còn tìm một mỹ nhân như Miki tiểu thư, bằng không thì có lẽ mình cũng lạnh ngắt rồi.
Takeda Takaaki chính là một tấm gương điển hình.
“Muốn đi rồi? Được được! Đi thông thả! À đúng rồi, hãy chào hỏi Miki tiểu thư giúp tôi!”
Một lát sau, Takeda Yuuji vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn xe rời đi.
Theo anh ta biết, thì Miki tiểu thư cũng đang ở trong khách sạn đó, khẳng định là cô ấy lại đi quyến rũ Diệp tiên sinh rồi.
Có điều. . . chỉ sợ là rất khó!
Thân thủ của vị Đường tiểu thư kia khủng bố như vậy, có cô ấy ở đó, Miki tiểu thư còn có cơ hội sao?
“Mà mình quan tâm chuyện này làm gì nhỉ? Dù sao mình cũng không thể xen vào chuyện này mà!”
Takeda Yuuji đứng hút thuốc xong, liền lấy lại tinh thần, mỉm cười quay người bước đi.
Tiếp theo, anh ta còn rất nhiều chuyện cần làn, phải xóa dấu vết, sau đó còn phải chuẩn bị đi quan hệ, nhất là bên phía sở cảnh sát, sau đó còn phải sử lý chuyện giao tiếp cổ quyền của tập đoàn nữa.
. . .
Trong xe, Diệp Mặc buồn bực nhìn người ngọc bên cạnh, từ khi lên xe đến giờ, nàng đều dùng đôi mắt đẹp để nhìn chằm chằm vào mình, giống như trên mặt hắn có hoa vậy.
“Cô nhìn gì vậy?”
“Tôi nhìn mắt anh.”
“Mắt tôi có gì đáng nhìn chứ?”
Đường Nguyệt Dao lại nhìn một lúc, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, nàng cảm thấy rất buồn bực.
Rốt cuộc anh ta phát hiện bằng cách nào?
Bên ngoài tối như vậy, lại còn cách xa vài trăm mét, đến nàng còn không nhìn thấy gì, tại sao anh ta lại nhìn thấy được?
Còn nữa, anh ta biết rõ có kẻ địch bên ngoài mà vẫn dám đi ra ngoài, lại không nghe lời nàng, thật là tức chết nàng mà!
Lúc nãy, nếu tay bắn tỉa kia ngắm chuẩn hơn một chút, thì anh ta liền xong đời!
Mày liễu của nàng dựng lên, trên gương mặt xinh đẹp lóa mắt lại hiện lên một vệt buồn bực và tức giận.
Diệp Mặc khẽ giật mình, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Cô. . . tức giận?”
Đường Nguyệt Dao ngước mắt lên, hừ nói: “Không, tôi không tức giận! Có gì mà phải tức chứ!”