Diệp Mặc yên lặng, rồi lại bật cười.
Anh ta còn cười được?
Người ngọc cắn môi đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn đã siết chặt lại, rồi hung hăng lườm qua bên kia.
Sau đó, dứt khoát quay mắt qua một bên, không để ý đến Diệp Mặc nữa.
Nhưng ánh mắt của nàng vẫn không nhịn được mà nhìn vào hình chiếu trên kính, dường như nàng lại nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt trắng noãn lại nhiễm một tầng đỏ ửng, nhìn trông hết sức thẹn thùng, rung động lòng người.
“Tha. . . tha thứ cho anh ta vậy!”
Một lát sau, cơn giận của nàng tiêu tan, tâm trạng cũng thoái mái hơn nhiều, mãi cho đến khi trở về khách sạn, nàng lại nhìn thấy vị Toyota tiểu thư kia.
Còn cả hai con hồ ly tinh không biết xấu hổ, và cô em đeo kính, bốn người bọn họ đang chơi mạt chược ở trước cửa phòng, còn chơi rất hăng say.
Khóe mắt Đường Nguyệt Dao giật một cái, tâm trạng vừa thoái mái liền biến mất sạch sẽ.
Hai người đã khiến cho nàng rất nhức đầu rồi, giờ lại thêm một cái nữa.
Thiên kim nhà Toyota mặc một chiếc váy đen, khí chất đang trang trang ưu nhã, nàng chậm rãi đứng lên, hé miệng cười một tiếng, hai đầu lông mày giãn ra, vẻ u buồn và thảm thiết đã tiêu tan không ít, thay vào đó là trở nên long lanh hơn.
“Anh về rồi!”
Diệp Mặc hơi giật mình: “Sakeko tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
Sakeko hơi khom người, cười nói: “Thân thể hơi khó chịu, cho nên mới đi tìm Diệp thần y, muốn nhờ anh khám cho một chút.”
Diệp Mặc vừa định lên tiếng, liền nghe thấy Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh hừu một tiếng: “Thân thể khó chịu, không biết đi bệnh viện sao?”
Sakeko vẫn cười tủm tỉm như cũ, mặt không đổi sắc mà quay sang hỏi Hàn Tâm Nhuế: “Vị Đường tiểu thư này vừa nói gì vậy?”
Hàn Tâm Nhuế nhìn hai bên một chút, ánh mắt nàng tràn đầy cổ quái, nhưng vẫn phiên dịch đúng sự thật.
Sau khi nghe xong, Sakeko liền cười nói: “Ừ! Bởi vì tôi chỉ tin tưởng vào y thuật của Diệp thần y, nên khi không khỏe, đương nhiên là phải tìm anh ấy rồi.”
Khóe miệng Đường Nguyệt Dao co lại.
Xem ra vị Sakeko tiểu thư này cũng không phải đèn cạn dầu, nhìn dáng vẻ u buồn thảm thiết, nhu nhược yếu đuối, rung động lòng người, nhìn qua thì có vẻ không có tính công kích, nhưng thật tế thì cũng rất có mưu mô.
Cái gì mà chỉ tin tưởng vào y thuật của Diệp thần y chứ, mấy cái bệnh vặt thì có bệnh viện nào không khám được, đơn giản chỉ là mượn cớ để gặp anh ta mà thôi.
Mà kỳ lạ, tại sao hai con hồ ly tinh kia không lên tiếng, chẳng lẽ biết thân phận của vị Sakeko tiểu thư này, nên không dám nói sao?
Đúng là hiếp yếu sợ mạnh nha!
Đường Nguyệt Dao liếc nhìn Diệp Mặc ở bên cạnh, tức giận nói: “Được! Vậy anh khám cho cô ấy đi!”
“Tôi xem một chút nào!” Diệp Mặc tiến lên, ra hiệu cho Sakeko tiểu thư vươn cổ tay ra.
“Vào trong đi, ngoài này không tiện lắm!”
Sakeko mỉm cười, còn liếc mắt nhìn về phía Đường Nguyệt Dao, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng còn lóe lên một tia giảo hoạt.
Diệp Mặc đi vào phòng, chỉ về phía ghế sô pha ở bên kia, nói: “Ngồi đi.”
Sakeko cũng đi vào theo, lại tiện tay đóng cửa lại.
Nàng đứng tại chỗ, khóe miệng ngậm lấy ý cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua, hai cánh tay ngọc vắt chéo sau lưng, năm ngón tay nhẹ nhàng vặn lại với nhau.
Dáng người nàng rất cao gầy, một chiếc váy đen xinh đẹp buộc quanh những đường cong uyển chuyển và đẫy đã của nàng, làm người ta chú ý nhất là đường cong ở trước ngực, quả thật là kinh tâm động phách.
Cổ áo hơi cao, vừa đủ để che khuất cái rãnh sâu hun hút kia, chỉ để lộ một chút, nhưng vẫn rất gợi cảm, mà lại không quá tục.
Xuống thêm một chút là vòng eo nhỏ bé, yêu kiều một nắm, đến nơi mông lại bỗng nhiên trở nên to lớn và sung mãn.
Chiếc váy chỉ đến giữa đùi, để lộ một cặp đùi đẹp trắng như tuyết, chân đôi bàn chân ngọc kia là một đôi giày cao gót mày đen cao tầm 7 8 cm, khiến cho dáng người của nàng càng thẳng tắp và uyển chuyển mê người.
Nàng còn trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt xinh đẹp tinh tế không tì vết như ngọc sứ, đẹp đến mức khiến người ta say lòng, nhất là mái tóc đen còn được búi lên theo phong cách phục cổ, hoàn toàn là một mỹ nhân cổ điển mà.
Sakeko đứng tại chỗ một lúc, rồi mới cất bước đi qua.
Nàng tiến lại gần, đưa tay vuốt mông, rồi ngồi xuống ghế, cặp đùi đẹp như ngà voi hơi khép lại, rồi mới ngước mắt lên nhìn qua.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua một chút, lại thấy hơi nao nao.
Dung mạo của Sakeko tiểu thư là không thể bắt bẻ, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa, phong thái cũng rất xuất chúng, nhất là loại phong vận thành thục kia.
Tuổi tác của nàng cũng không nhiều, chỉ 27 28 tuổi thôi, còn không bằng Dương Mạn Ny hoặc là Quan Tuyết, nhưng mà, loại phong vận thành thục trên người nàng lại mạnh hơn hai người họ, có thể là do nàng đã kết hôn!
Diệp Mặc tỉnh táo lại rất nhanh, hỏi: “Sakeko tiểu thư, cô cảm thấy khó chịu ở đâu?”
Sakeko cười xinh đẹp nói: “Không có, tôi rất khỏe!”
Diệp Mặc hơi ngạc nhiên: “Vậy cô. . .”
“Ừ! Tôi chỉ mượn cớ để đến gặp anh một chút thôi!” Nàng mím môi cười, gương mặt long lanh cũng tươi sáng hơn, ngay cả đôi mắt u buồn thảm thiết, mông lung như sương mù kia cũng trở nên sáng hơn.
“Tôi không ngờ, tình hình ở nơi này lại phức tạp như vậy đấy, vị Miki tiểu thư và vị Hoàng tiểu thư kia nữa, tôi đã tốn không ít tiền để giải quyết hai bọn họ đấy.”
“Còn vị Đường tiểu thư kia nữa, có phải cô ấy cũng thích anh không! Quả nhiên là anh rất được hoanh nghênh nhỉ! Có phải hai người đã. . .?”