Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Không! Cô ấy là vệ sĩ của tôi!”
“Ừ!” Nàng gật đầu, thần sắc có vẻ hơi ranh mãnh.
Nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi người đàn ông giống như Diệp tiên sinh, tự nhiên sẽ không thiếu phụ nữ vây quanh, nhưng nàng không để ý chút nào.
Dù sao, nàng cũng là người phụ nũ đã kết hôn, chồng cũng đã chết.
Sakeko hơi nghiêng người, nhích lại gần một chút, rồi chống cằm mà tiếp tục nhìn qua bên đó.
Không biết vì sao, nàng vừa nhìn thấy Diệp tiên sinh thì tâm trạng liền tốt hơn nhiều, cảm giác như không còn u buồn nữa, có lẽ là bởi vì Diệp tiên sinh đã cho nàng hy vọng, đã cứu cuộc đời âm u của nàng!
Trong lòng nàng, Diệp tiên sinh là chúa cứu thế, là ân nhân cứu mạng, các loại tâm trạng như cảm kích, sùng bái, ái mộ. . . hầu như đều có.
Diệp Mặc né tránh ánh mắt sáng rực của nàng, nói: “Thân thể của cô không có vấn đề gì thật à?”
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là làn da không tốt lắm, với lại, hơi đau lưng. . .”
“Lưng? Chỗ nào?”
Nàng đứng dậy, quay người rồi chỉ vào vài nơi trên lưng mình: “Nơi này, nơi này, còn cả chỗ eo này nữa, có lẽ là do tư thế ngồi không đúng! Thỉnh thoảng ấn vào sẽ thấy hơi đau.”
Diệp Mặc đứng dậy, đưa tay ấn nhẹ vào sống lưng trên eo nàng một cái: “Nơi này có đau không?”
“Ừm!” Nàng gật đầu, thân thể mềm mại hơi run lên.
Diệp Mặc nói khẽ: “Vậy cô ngồi xuống đi, tôi mát xa cho cô một chút! Chẳng mấy chốc sẽ hết đau thôi!”
Nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn qua: “Anh. . .anh muốn mát xa cho tôi á?”
Diệp Mặc khẽ giật mình: “A! Có phải. . . không tiện không?”
“Không!” Nàng vội vàng lắc đầu: “Vậy. . . làm phiền Diệp thần y rồi! Tôi nên ngồi hay là nằm?”
“Ngồi là được rồi!”
Nàng ngồi xuống, lại dùng giọng nói yếu ớt như muỗi vo ve để nói: “Vậy. . .tôi cởi quần áo ra nhé.”
Diệp Mặc khoát tay, cười nói: “Cái này thì không cần.”
“Không sao, tôi không ngại!” Nàng nhỏ giọng nói, lại hơi dời mông một chút, rồi nghiêng người, tay ngọc mò về phía sau lưng, nắm khóa kéo, rồi nhẹ nhàng kéo một cái.
Xoẹt!
Một mảnh lưng đẹp trơn bóng, hoàn mỹ, lập tức xuất hiện, nàng tiếp túc kéo xuống, cho đến khi toàn bộ tấm lưng đẹp lộ ra mới thôi.
Lúc này, đã có thể mơ hồ nhìn thấy hai bên mật đào đầy đặn và to lớn.
“Như vậy. . . được rồi chứ?” Giọng nói của nàng rất nhỏ, giống như là đang khẩn trương.
Sau đó, đôi tay ngọc lại mò ra phía sau lưng, nhẹ nhàng vặn một cái, lấy trói buộc sau cùng xuống.
Đương cong của nàng quá kinh người, từ mặt bên cũng có thể nhìn thấy một phần hình tròn to lớn và sung mãn kia, hình dáng còn cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Mặc run lên một lúc lâu
Sakeko thấy hắn không nhúc nhích một lúc, liền quay người liếc mắt nhìn qua, sau đó lại quay đầu lại, miệng đã nhếch lên.
Gương mặt mê người của nàng đã đỏ ửng, đôi mắt đẹp hiện lên ánh nước, có một loại vũ mị và thành thục không nói nên lời.
“Có thể!” Diệp Mặc lên tiếng, lại tiến lên một bước, ngồi xuống bên cạnh nàng, do dự một chút rồi vẫn đưa tay lên chạm vào.
Da thịt của nàng có hơi lạnh, nhưng rất nhanh đã nóng lên, lại tinh tế tỉ mỉ và bóng loáng giống như ngọc ấm vậy.
Thân thể mềm mại của nàng hơi run lên, hình như nàng đang rất khẩn trương, một lúc lâu sau mới bình phục lại, hai gò má đã đỏ chót, có chút say lòng người.
Nàng khẽ cắn môi đỏ, cố nén cảm giác này, vậy mới có thể không phát ra tiếng.
Nàng cảm thấy hơi khó tin.
Diệp thần y là người mát xa chuyên nghiệp sao?
Anh ấy rõ ràng là bác sĩ mà!
Nhưng làm sao thủ pháp mát xa lại lợi hại như vậy chứ?
Nàng cũng thường xuyên đi mát xa, các loại thủ pháp Ấn Độ, Thái Lan. . . nàng đều thử rồi, nhưng thấy rất bình thường.
Song, thủ pháp của Diệp thần y thì lại khác, nó cực kỳ dễ chịu, thoải mái, thoái mái đến mức khiến cho người ta có loại cảm giác lâng lâng.
Nàng rất muốn rên rỉ vài tiếng, nhưng lại không dám.
Nàng chỉ có thể cắn chặt môi đỏ, đôi bàn tay ngọc đặt trên đầu gối đã siết chặt lại.
Trọn vẹn nửa tiếng, mà nàng cảm giác như chỉ ngắn ngủi như một vài phút vậy, khi đôi bàn tay kia dừng lại, nàng hơi ngơ ngác một chút, lại có một loại cảm giác chưa thỏa mãn.
Diệp Mặc đứng dậy, nói khẽ: “Được rồi! Tình huống của cô không nghiêm trọng, sau này chú ý một chút, đừng ngồi quá lâu là được, phải hoạt động nhiều một chút.”
“Ừm!” Sakeko có chút không nỡ, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời.
Nàng lại quay người, liếc mắt nhìn Diệp Mặc, khi thấy Diệp Mặc đã quay người, thì nàng liền mặc áo lại, sửa sang một chút.
Chỉ là, vệt đỏ ửng trên mặt vẫn chưa biến mất, sờ nhẹ một cái, a, còn hơi nóng này.
Phù!
Nàng hít một hơi thật sâu, để bình phục tâm tình, giờ mới thấy tốt hươn nhiêu, lại thử hoạt động một chút, hình như không còn đau nữa.
Thủ pháp của Diệp tiên sinh quá thần kỳ, và cũng lợi hại như y thuật của anh ấy vậy!