Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1539 - Chương 1539. Đường Nguyệt Dao Say Rượu!

Chương 1539. Đường Nguyệt Dao say rượu!
Chương 1539. Đường Nguyệt Dao say rượu!

Hai người, ta một ly ngươi một ly, không ai cam lòng chịu thua đối phương.

Miki Ito uống đến lúc say khướt, mơ mơ màng màng, lại nhìn thấy hết rượu, liền vỗ bàn một cái, rồi kêu lên một câu: “Hết rượu rồi, người đâu, lại cho 20 ly Long Island!”

Diệp Mặc đi đến, ra hiệu không cần lấy rượu nữa: “Đủ rồi, đừng uống nữa! Các cô cũng uống nhiều rồi.”

Miki Ito vịn bàn, quay người nhìn qua: “Ai thế? Ai không cho tôi uống, ai mà quản nhiều như vậy! Tôi còn có thể uống tiếp, còn có thể uống. . .”

Nàng trợn tròn đôi mắt đẹp mê ly lên để nhìn rõ ràng hơn, liền a một tiếng: “Anh đến rồi!”

Sau đó, nàng lảo đảo tiến lại gần, rồi chui vào trong ngực Diệp Mặc, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của hắn: “Tôi. . .tôi còn có thể uống nữa! Tôi thắng rồi! Các cô ấy. . . các cô ấy đều thua tôi rồi.”

Nàng nheo mắt lại, dùng gương mặt cọ nhẹ lên lồng ngực nở nang kia, giống như một còn mèo.

Mùi thơm cơ thể ngào ngạt ở trên người nàng, trộn lẫn với mùi nước hoa và mùi rượu, xông vào mũi của Diệp Mặc, làm cho hormone tăng cao.

“Có phải. . . tôi rất lợi hại không!” Nàng ngước gương mặt quyến rũ lên, cười hì hì nói, giống như là một đứa trẻ đang chờ mong được khen thưởng và công nhận vậy.

Người ngọc cao ngạo và lạnh lùng ở bên cạnh cũng đã say lờ đờ và mê ly rồi, nàng lảo đảo di qua, ôm lấy cánh tay của Miki Ito, kéo về sau một cái, rồi đẩy lên ghế sa lon.

“Nói bậy, ai không uống được! Tôi còn uống được! Cô. . . cô mau tránh ra, đừng ôm anh ấy! Anh ấy là của tôi!”

“Ai nha! Cô làm gì thế!”

“Tránh ra!”

Sau đó, nàng tự nhào lên trước, chiếm lấy lồng ngực rộng lớn kia.

Nàng ôm chặt lấy Diệp Mặc, đem mặt vùi vào lồng ngực kia, giọng nói mềm mại mà mập mờ, lại có thêm một tia nũng nịu: “Tôi . . . tôi cũng có thể uống tiếp, có phải. . . có phải tôi lợi hại hơn bọn họ không!”

Diệp Mặc không còn gì để nói: “Cô say rồi!”

Hai người này đã say ngất người rồi, ba người còn lại cũng đã gục xuống bàn, cũng chẳng khá hơn là bao.

Hắn thấy không yên lòng, cho nên mới đi xuống xem một chút, không ngờ mấy cô gái này lại uống đến mức này.

Nàng không thuận theo, mà còn uốn éo thân thể: “Tôi không say! Tôi mới không say! Anh nói bậy!

Thân thể mềm mại trong ngực như ôn hương ngọc ấm, tuy có mùi rượu rất đậm, nhưng vẫn không lấn át được mùi thơm trên cơ thể nàng.

“Anh nói đi, tôi không có say!” Nàng lại nũng nịu, giống như một đứa bé.

Diệp Mặc bất đắc dĩ, nói: “Được được, cô không say, cô không say!”

Tiếp đó, hắn lại bật cười.

Ngày thường, đội trưởng Đường vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, luôn để ý cách ăn nói, thân thủ lại vô cùng lợi hại, nhưng vừa uống say thì lại biết làm nũng, sự tương phản này cũng quá mãnh liệt rồi.

Ngày mai nàng tỉnh dậy, có đánh chết mình hay không nhỉ?

“Như vậy mới đúng! Tôi không say! Tôi còn có thể uống tiếp!” Nàng ôm chặt hơn một chút, gương mặt xinh đẹp lại nhẹ nhàng cọ lên vai Diệp Mặc.

“Không uống nữa, bọn họ đều say rồi, đi ngủ thôi!”

“Ừm!” Đường Nguyệt Dao đáp lại một câu, lại gối gương mặt lên bờ vai của Diệp Mặc, thoái mái mà nheo mắt lại, bàn tay ngọc thì ôm chặt lấy Diệp Mặc, giống như là sợ Diệp Mặc bị người khác cướp mất vậy.

“Đi thôi!”

Diệp Mặc dìu nàng đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn không an phận, hắn phải rất vất vả thì mới có thể dìu nàng vào thang máy, đi lên trên rồi, đưa nàng về phòng của nàng.

“Đến rồi!”

Diệp Mặc bật đèn, đỡ nàng đi vào phòng ngủ, ôm nàng lên giường, rồi cởi giày cho nàng.

“Đây. . . đây là đâu?”

“Nóng. . . nóng quá!”

Nàng vừa nằm lên giường liền lăn lộn vài vòng, miệng thì lẩm bẩm hàm hồ vài câu, đôi tay ngọc vươn ra, bắt đầu cởi cúc áo.

Lại lăn lộn vài vòng, áo khoác âu phục đã được cởi ra.

Sau đó, nàng lại lăn lộn thêm vài vòng, cuối cùng mới hài lòng, nằm sấp một chỗ, không động đậy gì nữa.

Giây lát sau, hô hấp bắt đầu trở nên đều đều, chắc là ngủ say rồi.

Diệp Mặc há hốc mồm, hắn không còn gì để nói.

“Là. . . là Rồng?”

“Không ngờ cô ấy còn có hình xăm! Cũng đẹp phết nhỉ!”

Hắn dùng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật để đánh giá một phen, sau đó mới đắp chăn cho nàng, rồi quay người tắt đèn đi ra ngoài.

Diệp Mặc quay lại quầy rượu, đưa mấy người còn lại trở về, hắn đưa Miki tiểu thư và Sakeko tiểu thư về phòng ngủ trong phòng mình.

Hắn định gọi mấy nữ tiếp viên hàng không xuống để đưa Hoàng Khả Hinh lên phòng, nhưng vừa nhìn thời gian, thấy đã hơn một giờ sáng rồi, cho nên liền không gọi, mà cũng ném Hoàng Khả Hinh lên giường của mình.

Sau cùng là Hàn Tâm Nhuế, Diệp Mặc hơi do dự một chút, rồi cúng ném lên giường của mình luôn, may mà cái giường này rất rộng lớn, nên ngủ vài người cũng không có vấn đề.

Vì tránh hiềm nghi, Diệp Mặc liền không ngây người trong phòng, mà đi qua phòng trống cuối cùng trên tầng này để nghỉ ngơi.

Dù sao hắn cũng không ngủ, mà chỉ làm thiết kế, và lợi dụng Siêu Não để nghiêm cứu một vài thứ.

Hết chương 1539.
Bình Luận (0)
Comment