Trong phòng, nhiệt độ rất ấm áp.
Người ngọc trên giường trở mình, lăn lộn một vòng, để lộ cặp đùi đẹp thon dài và trơn bóng như ngà voi.
Da thịt trắng muốt như ngọc, cộng thêm những đường cong cơ bắp trên đó, khiến cho cặp đùi này càng săn chắc và hữu lực, càng hoàn mỹ hơn.
Nàng nằm nghiêng, dọc theo hai bên đùi ngọc là một viền ren màu hồng đang quấn chặt lấy nơi đầy đặn, to lớn và căng mọng, hai mép hơi siết vào thịt, tạo thành hai dấu vết mê người.
Đi lên một chút, là vòng eo thon thả, và một bóng lưng đẹp với những đường vân vàng đang như ẩn như hiện.
Nàng ôm chăn bông, có thể nhìn thấy đường nét đầy đặn và căng tròn ở dưới cánh tay trắng của nàng, quy mô của nó rất kinh người.
Bỗng nhiên, nàng ưm lên một tiếng rồi tỉnh lại, đưa tay đè lên huyệt thái dương.
Lông mi run lên, đôi mắt đẹp đã mở ra.
“Đau đầu quá!”
Nàng lại lật người, nầm ngửa lên, hai nơi đẫy đà cũng theo đó mà run lên, sinh ra những gợn sóng, nhưng vẫn sừng sững như cũ, cũng hiện dáng vẻ hoàn mỹ nhất.
Bụng dưới bằng phẳng, săn chắc và trơn bóng, không có chút thịt thừa nào.
“Mình. . . đây là. . .?” Nàng lẩm bẩm một câu, lại mê mang mà nhìn lên trần nhà.
Nàng hơi say, cho nên không nhớ nổi những chuyện tối hôm qua.
Nàng chỉ nhớ rõ, một đám phụ nữ đi uống rượu, sau đó nàng liều mạng uống rượu với con hồ ly tinh kia, là nàng uống say sao?
Như vậy thì ai đưa mình trở về phòng, đây là phòng của mình mà!
A nhớ ra rồi, là tên khốn kia đã đưa mình trở về.
Khoan đã. . .
Đường Nguyệt Dao càng nhớ lại, sắc mặt càng cứng đờ.
Một đôi mắt đẹp trợn tròn lên, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nàng nhớ ra, nàng còn kéo con hồ ly tinh đó ra, rồi xông vào ôm tên kia, hình như. . . hình như nàng còn làm nũng. . .
Toàn thân Đường Nguyệt Dao run rẩy, một loại cảm giác cực kỳ xấu hổ liền xuất hiện dưới đáy lòng nàng, bắt đầu chiếm cứ toàn bộ tinh thần của nàng, tình cảnh xấu hổ như vậy còn khó chịu hơn cả giết nàng, đúng là sống không bằng chết mà.
Bây giờ, chỉ cần nghĩ lại thôi thì nàng đã có một loại cảm giác không thở nổi như bị bóp chặt cổ họng vậy, toàn thân cũng đều run rẩy.
Thật sự là. . . thật sự là quá mất mặt!
Sao nàng có thể làm ra loại chuyện đó chứ?
Nàng mới không phải loại người đó!
Đường Nguyệt Dao chán nản mà che mặt, nàng cảm giác như cả thế giới của mình đều sụp đổ.
Mệt mỏi quá! Hủy diệt đi!
Đường Nguyệt Dao trở mình, vùi mặt vào trong chăn.
Nàng cho rằng, tình hình đã tồi tệ đến mức không thể tệ hơn, mãi cho đến khi nàng phát hiện trên người mình chỉ còn một món đồ, quần áo còn lại đều mất sạch.
Nàng lại ngơ ngác mà nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại xem là chuyện gì xảy ra, là tên kia cởi sao? Tên kia đã làm gì mình? Dường như không có, bởi nàng không có cảm giác khác thường nào cả.
Đầu óc nàng vẫn hơi mơ hồ, nên nghĩ mãi không ra, liền ngồi dậy, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên để xem từng cái một, áo sơ mi, áo khoác. . . tất cả đều rất bình thường, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy hai nửa bán cầu bị đứt làm hai kia.
Ông một tiếng, đầu óc nàng hoàn toàn mờ mịt.
Đây. . . lẽ nào thật sự là anh ta cởi?
Dưới cảm xúc mãnh liệt, mới có thể làm ra chuyện xé rách quần áo này, không phải đàn ông đều như vậy sao, ai ai cũng thích xé tất chân, xé quần áo.
Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng siết lại, đôi mắt đẹp trợn trừng lên như muốn phun lửa.
Cái tên khốn khiếp này, thế mà lại dám làm ra chuyện như vậy, quả thực là cầm thú!
Mặc dù. . . bản thân mình uống say, lại chủ động ôm anh ta, nên nàng cũng có một chút trách nhiệm, nhưng phần lớn trách nhiệm vẫn thuộc về anh ta, anh ta chính là tên khốn khiếp, chính là cầm thú!
“Anh ta đâu rồi?”
Nàng tức giận mà kêu lên một tiếng, rồi không thèm đi dép mà đã xông ra ngoài, nhìn một vòng vẫn không thấy người đâu, có thể là anh ta đã chạy về phòng của mìn rồi, sau khi phát hiện chuyện này, nàng lại càng tức giậ hơn.
Có gan làm mà lại không có gan ở lại đây à!
Nàng rất muốn lao ra khỏi phòng, lao đến gõ cửa phòng của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nếu để người khác biết được chuyện này, chẳng phải mình sẽ mất hết mặt mũi sao!
Chuyện này, tuyệt đối không thể để cho người thứ hai biết.
“Đúng rồi! Điện thoại!”
Nàng tức giận đi về phòng ngủ, nhảy lên giường, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, rồi gọi một cuộc.
Bây giờ là bốn giờ sáng, chắc hẳn anh ta đã ngủ rồi!
Hừ! Hôm nay anh đừng hòng ngủ!
Đối diện đã nghe máy: “Cô tỉnh rồi?”
“Đúng vậy!” Đường Nguyệt Dao cắn răng, cố nén cơn tức giận để không quát lên.
Diệp Mặc cười nói: “Vậy cô uống nhiều nước vào, rồi ngủ thêm đi.”
Còn ngủ?
Tôi còn ngủ được sao?
Cái tên khốn khiếp này!
Đường Nguyệt Dao suýt nữa đã cắn nát hàm răng ngà của mình.
Nàng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh. . . anh đã làm gì tôi?”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “A? Tôi có làm gì đâu! Tôi chỉ mang cô về phòng, sau đó tôi đi luôn mà!”
“Đi luôn?” Đường Nguyệt Dao cười lạnh một tiếng.
“Đúng vậy mà!”