Đường Nguyệt Dao lại cười lạnh, rồi quát to: “Vậy quần áo của tôi thì sao! Anh có gan làm mà không có gan nhận à! Đừng bảo với tôi là tôi tự cởi ra nhé!”
“Đúng thế! Cô tự cởi mà! Cô quên rồi à?”
“Anh. . .”
Đường Nguyệt Dao trợn trừng mắt lên, nàng tức giận đến mức sắp nổ tung rồi, cái tên khốn khiếp này, quả thật giống y như những gì nàng nghĩ.
Nàng đã không đè được lửa giận trong lòng, định mở miệng chửi mắng anh ta một trậ, làm thì làm, nếu thẳng thắn thừa nhận thì nàng đã không tức giận như vậy rồi, nhưng tên này lại làm ra vẻ đánh chết cũng không thừa nhận, để cho nàng thấy rất tức giận.
Cái tên khốn khiếp này, coi nàng là thứ gì chứ?
Khoan đã. . .
Nhưng đúng lúc này, nàng lại khôi phục một chút trí nhớ, có những hình ảnh mơ hồ lóe lên trong óc nàng.
Nàng nhớ ra, là anh ta ôm nàng về, đưa nàng lên giường, sau đó, nàng liền. . .
Đường Nguyệt Dao cứng đờ tại chỗ như đã hóa đá.
Nàng còn nhớ ra một chuyện, khi nàng kéo con hồ ly tinh kia ra để nhảy vào lòng tên kia, thì nàng còn nói cái gì mà anh ấy là của tôi, nàng còn nhớ được dáng vẻ làm nũng của mình, cảnh tượng đó. . . đơn giản chính là nghĩ lại mà sợ.
Lúc này, đầu bên kia lại có âm thanh vang lên, dọa cho nàng nhảy dựng lên: “Sao thế? Đâu rồi?”
Nàng cảm thấy cực kỳ bối rối, trái tim nhỏ đang nhảy loạn lên, khuôn mặt đã đỏ như mông khỉ.
“Không. . . không có gì, tôi cúp đây! Bye bye!”
Nàng dứt khoát dập máy luôn.
Sau đó, hình cảm thấy điện thoại rất phỏng tay nên đã ném xuống, rồi chui vào trong chăn, che đầu lại.
“Xong đời rồi!”
“Ngày mai liền xin thôi việc vậy!”
Nàng bụm mặt, bắt đầu rên rỉ.
Cả đời này của nàng, chưa bao giờ thấy lúng túng như bây giờ, nàng cũng không biết ngày mai phải ra ngoài thế nào, bởi nàng không chỉ làm nũng, không chỉ tranh giành tình nhân với con hồ ly tinh kia, mà nàng còn tự cởi quần áo ở trước mặt tên kia. . .
Chờ đã. . .
Bỗng nhiên, nàng vén chăn lên, để lộ khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp đã có một vệt ánh nước, nhìn trông có vài phần vũ mị.
Nàng khẽ cắn môi đỏ, hàng mày hơi cau lại, biểu cảm trở nên phức tạp.
Nàng đã như vậy rồi, mà tên kia lại rời đi mà không thèm làm gì cả?
Lẽ nào nàng không có mị lực, không quyến rũ, không đủ sức hấp dẫn sao?
“Đúng là. . . không bằng cầm thú mà!”
Đường Nguyệt Dao cúi đầu mắng một câu, sau đó lại chui vào chăn.
……
Ưm một tiếng, Hàn Tâm Nhuế mơ màng tỉnh lại, tiếp đó nàng liền cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm và to lớn đang chặn ngay mặt mình, khiến cho nàng hô hấp hơi khó khăn.
Nàng vùng vẫy một lúc, mới thoát được ra khỏi chỗ đó, lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra đó là Sakeko tiểu thư, cô ấy vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không biết là đã đè lên nàng.
“Đây là. . .?”
Hàn Tâm Nhuế lùi lại sau một chút, lại chạm phải một cơ thể mềm mại, liền quay đầu nhìn lại, hóa ra là vị Miki tiểu thư kia, cô ấy cũng đang ngủ như chết, hơn nữa tư thế ngủ còn không đẹp lắm, so sánh ra thì tư thế ngủ của Sakeko tiểu thư tốt hơn nhiều.
“Chuyện gì thế này?”
Hàn Tâm Nhuế ngồi dậy, gãi gãi đầu, lại nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đang ngủ cạnh Miki tiểu thư, bốn người bọn họ xếp thành một hàng ở trên giường.
Ngủ bốn người mà còn không chật, cái giường này rộng lớn thật!
Nàng hít một hơi, ánh mắt lại đánh giá vài lần, rồi lưu luyến mà không nỡ rời đi, nàng là một phụ nữ, nhưng cũng cảm thấy tình cảnh trước mặt này cực kỳ hương diễm, ba đại mỹ nữ nằm ngay hai bên trái phải của mình, ba đôi chân trắng muốt khiến cho nàng hoa cả mắt.
Nếu như mình là đàn ông thì tốt rồi!
Nàng mím môi, thở dài một hơi.
“Đây chắc là phòng của chủ tịch Diệp rồi, tối hôm qua tất cả đều uống say, là chủ tịch Diệp đưa mọi người về đây!” Hàn Tâm Nhuế nhớ mang máng chuyện tối qua, sau đó lại cúi đầu kiểm tra quần áo, mặc dù hơi lộn xộn, nhưng vẫn chưa bị cởi ra.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Tám giờ rồi?” Hàn Tâm Nhuế nhìn đồng hồ trên đầu giường, lập tức giật mình, rồi vội vàng lay người vị Miki tiểu thư ở bên phái: “Miki tiểu thư, dậy đi! Trời sáng rồi!”
Miki Ito ưm một tiếng, rồi từ từ tỉnh lại, nàng ngồi dậy, mờ mịt nhìn hai bên một chút.
Khi nhìn thấy ba người phụ nữ còn lại ở trên giường, đôi môi đỏ nở nàng của nàng liền há ra, đôi mắt đẹp cũng trợn tròn.
4 người?
Trời ạ!
Anh ấy chịu được sao?
Hơn nữa, sao em gái đeo kính cũng ở đây? Còn họ Đường kia đâu rồi?
Tại sao họ Đường kia lại không ở đây?
Đúng rồi, tối hôm qua là ai thắng?
Nàng nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Hình như hai người các nàng đều uống như nhau, uống đến cuối cũng chưa ai gục, coi như là bất phân thắng bại đi!
Không đúng!
Tại sao mình lại không có cảm giác gì?
Tay ngọc của nàng thò xuống dưới một chút, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lại nhìn hai bên một chút, quần áo của ba người còn lại vẫn rất đầy đủ, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, mà cũng đúng, bốn người phụ nữ, trong đó còn có Sakeko tiểu thư là một người đã kết hôn, anh ấy làm sao mà chịu nổi chứ.