“Diệp tiên sinh sẽ không ngủ ở bên họ Đường kia chứ!”
Miki Ito nghĩ đến thứ gì, gương mặt xinh đẹp liền thay đổi, ảo não mà siết chặt tay ngọc.
Buổi tối hôm qua, nàng muốn cho tất cả đám người này say ngất, sau đó sẽ chiếm lấy cái giường này, nhưng không ngờ mưu kế tốt như vậy, kết quả lại để cho họ Đường kia chiếm hết chỗ tốt, cuối cùng, nàng vẫn thua!
“A? Trời sáng rồi?”
“Đây là nơi nào?”
Sakeko tiểu thư cũng đã tỉnh lại, ngồi dậy nhìn hai bên một chút, đầu tiên thì hơi mờ mịt, nhưng một lúc sau thì đã tỉnh táo lại, và cũng hiểu ra là chuyện gì.
“Ngủ vẫn rất thoải mái nha!” Nàng thoải mái duỗi lưng một cái, quay người bước xuống giường, đi vài phòng tắm để rửa mặt.
Hoàng Khả Hinh là người tỉnh lại cuối cùng, đầu óc choáng váng, cả người đều bơ phờ: “Đau đầu quá!”
Miki Ito cũng quay người xuống giường, tìm giày cao gót của mình rồi đi vào, lại liếc mắt nhìn tấm gương kia, thấy mình đầu tóc rối bù, không khỏi nhếch miệng lên, lại cúi đầu ngửi một cái, trên người toàn mùi rượu.
“Tôi về phòng tắm rửa.”
Nàng vội vàng quay người đi, nhanh chóng đi về phòng để tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ xong lại trang điểm. .
Hàn Tâm Nhuế cũng bò xuống giường, đi về phòng: “Tôi cũng về phòng!”
Hoàng Khả Hinh theo sát phía sau, vừa dùng tay đè lên cái đầu đau như búa bổ, vừa xách đôi giày cao gót màu đỏ của mình, lảo đảo rời đi.
Nàng cũng không nói tiếng nào, vì cảm thấy rất mất mặt, tối hôm qua, nàng là người gục đầu tiên, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, quả thật là còn không bằng cả em gái đeo kính luôn.
Sakeko rửa mặt xong quay lại, liền ngẩn người: “Đi hết rồi?”
Nàng liền lấy điện thoại di động ra để gọi cho quản gia, bảo người làm đưa chút quần áo đến, sau đó nàng lại đi vào phòng tắm, kéo khóa kéo, cởi váy xuống, để lộ thân thể thành thục mềm mại và trắng như tuyết, sau đó nhẹ nhàng bước vào buồng tắm.
Nửa tiếng sau, nàng mới đi ra ngoài, da thịt tinh tế tỉ mỉ, sáng long lanh như ngọc vẫn có hơi nước bốc lên, những đường cong uyển chuyển, đẫy đà và thướt tha kia càng lộ ra vẻ khiêu gợi và sexy hơn.
Chân ngọc khẽ động, dáng người chập trợn, những gợn sóng mê người đã xuất hiện, đẹp không sao tả xiết.
“Hết pin!”
Nàng ngồi trên đầu giường để lau tóc, lại sấy tóc, sau đó nhìn điện thoại, thấy máy đã sắp hết pun, liền đứng dậy đi ra phòng khách để tìm sạc.
Tích!
Đúng lúc này, cửa phòng liền vang lên, một bóng người đẩy cửa bước vào.
Nàng ngơ ngác một chút, liền quay đầu nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút, mười mấy giây sau, Sakeko cười khúc khích mà liếc qua khuôn mặt Diệp Mặc ở ngoài cửa, dịu dàng nói: “Không sao đâu, anh vào đi! Tôi gọi người trong nhà mang quần áo đến rồi, chắc là cũng sắp đến rồi.”
“Tôi đi khoác cái áo choáng tắm! Anh chờ một chút nha!”
Sakeko thấy Diệp Mặc không vào, nàng lại cười khanh khách, quay lại bên trong để lấy một cái áo choàng tắm, sau đó choàng lên, buộc đai lưng. . .
Nàng lại đi ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía phòng của Đường tiểu thư kia, cười ranh mãnh nói: “Tối hôm qua. . .anh ở phòng nào thế? Không phải. . . phòng của Đường tiểu thư chứ?”
Diệp Mặc nói: “Không phải, tôi ngủ ở một phòng trống, ở cuối hành lang kia.”
“Ah! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngủ ở chỗ Đường tiểu thư chứ!” Sakeko cười nói: “Ba người kia đều đi về phòng rồi.”
“A! Cô muốn ăn sáng không? Tôi đã làm một ít.”
“Anh làm? Được! Vậy tôi phải nếm thử rồi, là món gì nha!” Sakeko kinh ngạc mà trợn tròn mắt lên: “Sao anh còn tự làm bữa sáng, không phải khách sạn đã cung cấp tất cả các loại bữa sáng rồi sao? Anh không thấy phiền sao?”
“Tôi quen rồi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi xuống lấy bữa sáng lên.
“Ừm! Bánh bao hấp à, tôi cũng rất thích ăn món này, có điều, tại sao cái này của anh lại ngon như vậy chứ! Ừm, ngon quá!” Sakeko nếm thứ một chút, lập tức sợ hãi thán phục, gương mặt của nàng tràn đầy vui vẻ và khó tin.
Diệp Mặc đi qua gõ cửa phòng bên cạnh, gõ vài lần mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, hắn đành phải đi xuống trước.
Gần 11 giờ, hắn lại đi lên gõ cửa, một lúc lâu sau, cửa mới hé ra, nàng đã thức dậy, cũng thay quần áo xong rồi, chỉ là dường như có chút không dám đối diện với Diệp Mặc cho nên chỉ cúi đầu xuống mà nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.
“Ăn cơm trưa không?”
“Ăn chứ!” Đường Nguyệt Dao do dự một chút rồi nói, nàng vốn định để Diệp Mặc đưa cho mình, rồi nàng sẽ ăn ở trong phòng, nhưng mà nghĩ lại, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao!
Làm như vậy sẽ bị hai con hồ ly tinh kia chê cười và chỉ trích.
“Anh chờ một chút, tôi đi lấy điện thoại!”
Nàng đóng cửa lại, quay vào trong lấy điện thoại di động, lại hít một hơi thật sau, để bình phục tâm tình, chờ đến gương mặt đã hết đỏ, lúc này mới mở cửa, giả vờ như không có chuyện gì mà sải bước đi ra ngoài.
Dù sao cũng chỉ có Diệp Mặc và nàng là biết chuyện tối hôm qua, mấy cô gái kia đều không biết, nên chỉ cần da mặt dày một chút, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là được.