Đường Nguyệt Dao đi vào nhà ăn, chỉ thấy Miki Ito đã ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nàng đang ngồi tán gẫu với em gái đeo kính, nhưng vừa nhìn thấy Đường Nguyệt Dao xuất hiện, liền trừng mắt qua, mở miệng nói với giọng cực kỳ chua và tràn đầy ghen tỵ.
“A! Cuối cùng cũng dậy rồi này, chắc đêm hôm qua vất cả lắm nhỉ!”
Đường Nguyệt Dao kéo ghế ngồi xuống, trợn trắng mắt nói: “Cái gì? Không hiểu cô nói gì!”
“Đêm hôm qua, không phải anh ấy ngủ ở chỗ cô sao?” Miki Ito hừ nói, trong lòng lại cực kỳ ảo não.
Đường Nguyệt Dao khoanh tay trước ngực, làm mặt lạnh mà mắng: “Nói bậy.”
Tên khốn kia thả nàng xuống rồi chạy, chứ có làm gì đâu!
Nàng còn tưởng rằng tên khốn kia đi tìm mấy còn hồ ly tinh này nữa chứ!
Xem ra cũng không có rồi!
“Buổi tối hôm qua, tôi ngủ chung với cô ấy, còn cả Sakeko tiểu thư, Hoàng tiểu thư, mà anh ấy lại không ở đó, vậy cô nói xem, anh ấy có thể ngủ ở đâu?” Hiển nhiên là Miki Ito không tin.
“Làm sao tôi biết được?” Đường Nguyệt Dao nhún vai.
Lúc này, Toyota Sakeko thay quần áo xong đã đi xuống, mỉm cười nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, hôm qua Diệp tiên sinh ngủ một mình, anh ấy nhường phòng của mình cho chúng ta, rồi đi tìm một phòng trống khác để ngủ.”
“Thật sao?” Miki Ito khẽ giật mình.
Sekeko cười nói: “Đương nhiên.”
Nàng chậm rãi đi qua, kéo ghế rồi ngồi xuống, lại quay sang mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Miki Ito không lên tiếng nữa.
Trong lòng nàng lại vui vẻ, lông mày cũng giãn ra.
Xem ra, tối hôm qua nàng cũng không thua, dù sao không ai chiếm được ưu thế mà, với lại, luận tửu lượng thì nàng vẫn là người cười đến cuối cùng.
Miki Ito lại lôi kéo Hàn Tâm Nhuế trò chuyện tiếp: “Hoàng tiểu thư không khá cho lắm! Tửu lượng quá kém! Cô xem, giờ này vẫn còn chưa dậy được! Không ngờ tửu lượng của cô rất tốt nha, tốt hơn Hoàng tiểu thư nhiều. . .”
Khoảng tầm 10 phút sau, Diệp Mặc làm bữa sáng xong thì đi ra.
Sakeko ăn vài miếng, đầu tiên là tán thưởng một phen, sau đó lại nhìn về phía Diệp Mặc, hỏi: “Diệp tiên sinh, chiều nay anh có bận gì không?”
Diệp Mặc cười nói: “Chiều nay tôi phải đi qua công ty con của Thần Châu.”
Chuyện nhà Takeda, tạm thời còn phải chờ một hai ngày nữa thì bên phía Yuuji mới có thể xử lý chuyện cổ quyền, nên chưa vội, thời gian này hắn định đi công ty con của Thần Châu để xem một chút.
Cũng có thể đi xem công ty con của Hoa Thiên một chút, dù sao cũng có thời gian mà.
“Ừm!” Sakeko gật đầu: “Tôi còn định mời anh đi ăn vài nhà hàng nổi tiếng ở Tokyo, nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết rồi, bởi tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh anh còn tốt hơn mấy đầu bếp của các nhà hàng nổi tiếng đó nữa.”
“Làm cho tôi còn không muốn rời đi, muốn ở lại đây để cọ bữa cơm, các cô thấy thế nào?” Sakeko nhỏ giọng nói, sau đó lại nhìn chung quanh như đang trưng cầu ý kiến.
Miki Ito không lên tiếng, xem như thầm chấp nhận.
Dù sao người ta cũng là thiên kim tiểu thư hào môn quý tộc, là người có thân phận cao!
Đường Nguyệt Dao hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Nàng cũng không quá chán ghét vị Sakeko tiểu thư này, ít nhất cũng tốt hơn hai con hồ ly tinh kia rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Đường Nguyệt Dao đi sắp xếp một chút.
Tuy rằng chuyện nhà Takeda đã kết thúc, nhưng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác được.
Buổi chiều, Diệp Mặc đi đến công ty con của Thần Châu để thị sát một phen, sau khi trở về, hắn lại đi làm một bữa cơm, cơm nước xong xuôi, mấy cô gái không đi uống rượu nữa, mà chỉ chơi mạt chược, chơi mãi cho đến nửa đêm mới nghỉ.
Diệp Mặc nhường phòng của mình cho Sakeko tiểu thư, còn hắn thì ở căn phòng trống kia.
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua, bên phía Yuuji cũng đã xử lý xong, Yuuji đã khống chế được toàn bộ tập đoàn Takeda.
Sáng hôm nay, Diệp Mặc lại đi đến tòa nhà tổng bộ của Takeda.
Takeda Yuuji dẫn một đám người ra cửa nghênh đón.
“Diệp tiên sinh!”
Có không ít người trong đám người phía sau đều lộ ra vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy người thanh niên vừa bước xuống xe.
Hôm đó, bọn họ cũng ở đó, cũng phản đối theo những người nhà Takeda kia, thậm chí còn chế giễu người thanh niên này không biết tự lượng sức mình, và chế giễu đám người Yuuji quá ngu xuẩn, bọn họ còn cho rằng, chẳng mấy chốc thì đáng người này sẽ mất tích một cách ly kỳ thôi.
Nhưng không ngờ, kết quả là lão hội trưởng mới là người mất tích, còn những người nhà Takeda kia, thì cũng chết gần hết, không bị bắn chết thì bị tai nạn xe cộ, có thể nói là bị huyết tẩy một lần.
Mà mạng lưới quan hệ của nhà Takeda cũng bị càn quét sạch sẽ.
Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện giờ tập đoàn Takeda đã đổi chủ, rơi vào tay người thanh niên này.
Thủ đoạn như vậy, làm cho bọn họ không rét mà run.
Bọn họ cố gắng khom người xuống thấp nhất có thể, không ai dám ngẩng đầu lên, có vài người nhát gan thì tay chân đã run rẩy rồi.
Lúc trước, bọn họ thật là ngây thơ, lại tin rằng người thanh niên này chỉ là một công tử nhà giàu vô dụng mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả, nào ngờ người ta lại là một nhân vật khủng bố như vậy!
“Mời!”
Yuuji dẫn người đi lên, tiến vào văn phòng của hội trưởng.