Nagano Kanshi trợn tròn mắt lên, hai mắt tràn đầy kinh hãi.
“Đây. . .”
Đây không phải là Diệp thần y kia sao!
Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Đúng là vài ngày trước có nghe nói vị này đến nước N, trên internet cũng có rất nhiều thông tin về chuyện này, thế nhưng mà, tại sao anh ta lại ở đây, hơn nữa, còn ngồi ở vị trí của hội trưởng nữa?
Đây. . . rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Takeda Yuuji vỗ vỗ bả vai Nagano Kanshi, cười nhạo nói: “Giáo sư Nagano, ông nhận ra chứ!”
Nagano Kanshi nuốt một ngụm nước miếng, run giọng nói: “Xem. . .xem như là nhận biết đi!”
Hai chân ông ta bắt đầu run lên, càng ngày càng run rẩy kịch liệt hơn, sắc mặt cũng đã biến thành một màu trắng bệch.
Tuy rằng ông ta vẫn hiểu, tại sao Diệp thần y lại ngồi ở vị trí hội trưởng, nhưng ông ta có thể khẳng định, Diệp thần y đã hợp tác với tập đoàn Takeda, có thể lần này anh ta đến nước N, là để bàn bạc chuyện hợp tác.
Về phần ông ta, hết lần này đến lần khác lại mang thuốc trộm được để hợp tác của tập đoàn Takeda, hơn nữa chính chủ còn đang ở đây, vậy không phải là đang tìm chết sao!
“Xem như? Xem ra trí nhớ của giáo sư Nagano không tốt lắm nhỉ!”
Takeda Yuuji cười khẩy nói: “Ông có biết, thân phận của Diệp tiên sinh là gì không? Ông đừng thấy tôi là hội trưởng mà nhầm! Đó chỉ là mặt ngoài thôi, còn Diệp tiên sinh mới thật sự là người khống chế tập đoàn này, ông cũng có thể hiểu là, tập đoàn Takeda bây giờ chính là của Diệp tiên sinh!”
“Cái . . . cái gì?” Nagano Kanshi ngẩn ngơ, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Tập đoàn Takeda không phải của gia tộc Takeda sao?
Tại sao lại trở thành của một người nước ngoài rồi?
“Lão gia kia, chính là hội trưởng cũ ấy! Lão già đó đã trêu chọc Diệp tiên sinh, hiện giờ đã mất tích rồi, nên tập đoàn Takeda tất nhiên sẽ thuộc về Diệp tiên sinh, tất cả đều tại lão già đó không có mắt, trêu chọc ai cũng không sao, nhưng lại chọc phải Diệp tiên sinh, giáo sư Nagano, ông thấy đúng không?”
Takeda Yuuji cười lạnh, sau đó lại vươn tay vỗ nhẹ lên bả vai của Nagano Kanshi.
Cái vỗ này làm cho Nagano Kanshi giật mình, sau đó thân thể lại run rẩy dữ dội hơn.
Ông ta lại trợn trừng mắt lên, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ đến cực độ, hai hàm răng cũng bắt đầu đánh nhau.
Những lời của vị hội trưởng Takeda này làm cho ông ta sợ đến mức suýt ngất đi.
Vậy mà lão hội trưởng kia, không phải tự mình lui xuống, cũng không phải nội đấu trong gia tộc Takeda, mà tất cả đều do Diệp thần y?
Tại sao một người nước ngoài lại có năng lượng lớn như vậy?
Vị lão hội trưởng kia, chính là gia chủ của gia tộc Takeda, là một nhân vật quyền thế ngập trời!
Ngay cả nhân vật như vậy mà cũng không đấu lại vị Diệp thần y này sao?
Nagano Kanshi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua người thanh niên đang ngồi sau bàn làm việc kia, ông ta bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, huyết dịch toàn thân như đã đóng băng, nỗi sợ hãi đến cực hạn này làm cho ông ta không thở nổi.
Ông ta đã ý thức được, kết cục của mình là gì rồi.
Diệp Mặc đứng dậy, dạo bước đi qua, hờ hững mà nhìn vị giáo sư Nagano này.
“Thuốc đâu?”
“. . .” Miệng giáo sư Nagano hơi ngập ngừng, nhưng lại không nói nổi chữ nào, chỉ là run rẩy dữ dội hơn, thân thể gần như đã không còn chút sức lực nào.
“Đang hỏi ông kìa, câm à?” Takeda Yuuji quát một tiếng, rồi cướp cái túi kia, mở ra xem, rồi timg thấy một cái hộp thuốc.
Anh ta mở ra nhìn một cái: “Là cái này đúng không?”
“Đúng rồi!” Diệp Mặc nhìn thoáng qua, rồi gật đầu.
Takeda Yuuji cận thận quan sát một pen, nhưng vẫn không dám tin tưởng: “Thuốc này. . . lợi hại như vậy thật sao?”
Nếu như là thật, vậy cũng không trách vị giáo sư Nagano này không nhịn được mà muốn chiếm làm của riêng, dù sao loại dụ hoặc này cũng quá to lớn!
Takeda Yuuji đưa hộp thuốc qua cho Diệp Mặc, rồi chỉ người trên ghế sa lon, hỏi: “Người này. . . xử lý thế nào?”
Diệp Mặc hơi vung tay lên: “Anh xem đó mà làm thôi!”
Trước đó, Sakeko tiểu thư cũng đã đề cập với hắn về vị giáo sư Nagano này, nhưng hắn chưa từng để trong lòng, bởi vì với kỹ thuật bây giờ, căn bản là không thể nào phân tích được hai viên thuốc này, chỉ là không ngờ, hôm nay lại tình cờ gặp ở đây.
“Được!” Takeda Yuuji gật đầu, suy tư một lát, rồi không kiên nhẫn mà vung tay lên, quát nhé: “Còn không cút đi!”
Nagano Kanshi ngu ngơ một lúc, vội hoảng hốt đứng dậy, cuống quít chạy ra khỏi văn phòng, túi cũng không dám cầm luôn.
Takeda Yuuji nói: “Sẽ không buông tha ông ta dễ như vậy đâu, bệnh viện nghiên cứu ung thư kia cũng có chút quan hệ với tập đoàn của chúng ta, hầu như bệnh viện trên cả nước đều có, sau này, sẽ không có một bệnh viện và đại học nào dám dùng ông ta nữa.”
Diệp Mặc gật đầu.
Như vậy cũng được.
Hắn ở lại thêm một lúc, thương lượng chuyện thay tên xong, liền rời đi.
Diệp Mặc trở lại khách sạn, là vừa đúng 12 giờ.
Hắn xuống xe, nhìn về phía mỹ nhân vừa bước xuống khỏi chiếc xe phía trước, hỏi một câu: “Ăn cơm không?”
Ban đầu, nàng toàn ngồi cùng xe với mình, nhưng hai hôm nay, rõ ràng là nàng đang trốn tránh mình, cho nên mới ngồi xe khác.
Mỗi khi gặp mặt, thì ánh mắt của nàng đều né tránh chứ không dám tiếp xúc với Diệp Mặc.
Hiển nhiên là bởi vì chuyện trong đêm say rượu đó.