Hắn cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường, ngày thường thì đội trưởng Đường là một người rất lạnh lùng và kiêu ngạo, tính cách cũng có chút ngạo kiều, nhưng sau khi say rượu lại biết làm nũng, biết ra vẻ dễ thương, hắn phát hiện ra chuyện này mà còn không bị diệt khẩu thì đã là rất khá rồi.
Diệp Mặc cũng không muốn nhắc đến, dù sao chuyện tối hôm đó cũng rất lúng túng, hai người liền ăn ý mà ngậm miệng không nói.
Chỉ là đến giờ cơm, hắn mới có thể nói một câu, nếu như hắn không nói, có lẽ nàng cũng không dám đến ăn cơm luôn.
Đường Nguyệt Dao liếc mắt nhìn qua, rồi vội vàng dời ánh mắt đi, chỉ mở miệng nói nhỏ: “Ừm!”
“Tốt!” Diệp Mặc gật đầu, cuộc giao lưu kết thúc rất nhanh.
Diệp Mặc vừa vào nhà ăn, Sakeko tiểu thư biết tin liền đi xuống, nàng mặc một chiếc váy đầm màu đen hơi bó sát người, để lộ những đường cong bay bổng và uyển chuyển của nàng, nhìn trông hết sức thành thục và gợi cảm.
“Anh về rồi!”
Gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ, càng lộ ra vẻ long lanh rung động lòng người, nỗi u buồn và thảm thiết trong mắt nàng cũng đã vơi đi nhiều.
Nàng còn đeo vài món trang sức bằng trân châu, vừa khiêm tốn mà lại xa hoa, dáng vẻ đoan trang uyển chuyển và hàm xúc, chỉ đứng tại chỗ và mỉm cười, đã khiến cho người ta có một loại cảm giác như một cô vợ hiền lành.
“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng, sau đó đánh giá vài lần, liền lộ ra vài phần kinh ngạc trước vẻ đẹp kia.
Sakeko gật đầu một cái, rồi lại mỉm cười dịu dàng.
Nàng đã nghe qua chuyện nhà Takeda rồi, đến cả cha của nàng cũng rất khiếp sợ, cũng không biết vì này làm thế nào.
“Tôi vào giúp đỡ nhé.”
“Không cần!”
“Không sao! Nhiều người thì sẽ nhanh hơn một chút! A? Ngày mai là đi rồi à, nhanh vậy sao? Không ở thêm vài ngày sao?”
“Chuyện đã được xử lý rồi! Cũng nên về rồi!”
“Cũng tốt!”
Sakeko vuốt mái tóc, rồi lại cười dịu dàng.
Đối với nàng mà nói, đây cũng không phải chuyện gì đáng nói, dù sao nàng cũng rất nhàn, nên nếu muốn tìm Diệp Mặc thì bay thẳng qua đó là được.
“Mấy hôm nay, anh và Đường tiểu thư. . . đang giận dỗi nhau à?” Sakeko vừa rửa rau, vừa cắt gọt, lại nhìn qua phía ngoài, rồi nhỏ giọng hỏi: “Tôi thấy cô ấy cứ là lạ, mấy hôm nay rồi đều không nói gì cả.”
Diệp Mặc khẽ giật mình, vội nói: “Không có mà, không có gì đâu!”
“Ừm!” Sakeko cười ranh mãnh, rồi không hỏi gì nữa.
Có thể là buổi tối say rượu đó, hai người đã phát sinh cái gì đó rồi!
Nàng cười thầm trong bụng, rồi tiếp tục giúp đỡ, chờ làm cơm xong, lại bê ra ngoài, sau đó ngồi xuống, rồi gọi bên mấy cô gái kia.
Miki Ito gắp đồ ăn rất nhanh, ăn đến miệng bóng loáng, rồi mới ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Ngày mai đi rồi á?”
Ngày mai liền đi rồi?
Vậy chẳng phải là nàng sẽ hết cơ hội sao!
Buổi tối hôm nay, chắc chắn họ Đương này sẽ phòng bị nghiêm ngặt, lại là một đám người chơi mạt chược, trước kia nàng cũng rất thích chơi, nhưng bây giờ, nàng thua nhiều đến mức không muốn chơi nữa, thật ra thì nàng cũng không thua bao nhiêu, trái lại còn kiếm được không ít từ chỗ của Sakeko tiểu thư.
Nhưng đó là do Sakeko tiểu thư cố tình thua, một khi không có Sakeko tiểu thư tiểu thư thì nàng sẽ thua, lần nào cũng thua đến đỏ cả mắt.
Miki Ito đưa tay, dùng cổ tay lau khóe miệng bóng loáng, lại nhìn hai bên một chút, rồi nhìn chằm chằm vào họ Đường kia một lúc lâu, đột nhiên nàng lại mím môi cười.
Đi về cũng tốt.
Nếu như anh ấy ở lại đây, thì họ Đường này cũng sẽ ở lại đây, như vậy thì nàng không có chút cơ hội nhỏ nhoi nào, nhưng nếu như trở về, vậy họ Đường này còn có thể phòng bị mãi được sao?
Đương nhiên là không thể!
Đến khi đó, nàng sẽ có rất nhiều cơ hội!
Vừa hay còn có thể đi qua Hoa quốc chơi, lần trước nàng vẫn chưa kịp đi chơi.
Tâm trạng của Miki Ito liền tốt hơn nhiều, lại gắp thêm vài miếng thịt.
Hoàng Khả Hinh ở bên cạnh, lúc thì nhíu mày suy tư, lúc thì mặt mày hớn hở.
Trở về nước mới tốt, nàng đã không kịp chờ đợi nữa rồi!
Hàn Tâm Nhuế thì không có phản ứng gì, nàng chỉ cắm đầu ăn cơm, đây chính là đồ ăn do thần tượng của nàng làm, sau này sẽ không có cơ hội được ăn nữa, cho nên dù có ăn đến vỡ bụng thì nàng cũng phải ăn nhiều một chút.
Sakeko ăn no, liền để đũa xuống, quay sang nói với mấy cô gái: “Chiều nay chúng ta đi dạo ở Ginza đi! Tôi muốn mua vài thứ, thuận tiện mua vài món quà tặng các cô làm kỷ niệm, Đường tiểu thư, cô cũng đi đi!”
“Được!” Miki Ito vui vẻ gật đầu.
Không hổ là thiên kim hào môn quý tốc, đối nhân xử thế chính là khác biệt, vừa thành thục lại rộng lượng, ra tay hào phóng, không giống như con mụ lòng dạ nhỏ mọn nào đó, làm cho nàng tức chết!
Ánh mắt nàng liếc qua một bên, rồi hừ một tiếng.
Đường Nguyệt Dao hơi cau mày, nàng đang định từ chối.
Diệp Mặc nhìn Đường Nguyệt Dao một cái, cười nói: “Đội trưởng Đường, cô đi đi! Đi giải sầu một chút cũng tốt, dù sao tôi cũng chỉ ở khách sạn chứ không ra ngoài.”
Đường Nguyệt Dao hơi do dự một chút, rồi vẫn gật đầu: “Ừm! Được rồi!”
Cơm nước xong xuôi, năm cô gái đều xông lên lầu để chuẩn bị một chút, sau đó mới đi.
Mãi cho đến năm giờ hơn thì bọn họ mới quay về, trên tay còn có một đống túi lớn túi bé.