“Sakeko tiểu thư quá hào phóng! Cô ấy tặng tôi một chiếc đồng hồ, Patek Philippe, hơn 400 ngàn đấy! Trời ạ!” Hàn Tâm Nhuế hưng phấn để đỏ bừng cả mặt, còn khoe chiếc đồng hồ đính kim cương ở trên cổ tay cho Diệp Mặc xem.
Tiền lương của nàng chỉ có 200 ngàn một năm, cái đồng hồ này bằng tiền lương hai năm của nàng rồi.
Buổi dạo phố chiều nay, toàn bộ hành trình nàng đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Đây chính là cuộc sống của thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt sao?
Phất phất tay, tặng luôn món đồ vài trăm ngàn, còn cả mấy hôm trước, ngày nào cô ấy cũng cố tình thua tiền nữa, thật là. . . nếu như Sakeko tiểu thư là đàn ông, khẳng định nàng sẽ nhào lên ngay.
Sakeko mỉm cười: “Chỉ là vài món quà nhỏ thôi!”
Diệp Mặc nhìn về phía Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh, hỏi: “Đội trưởng Đường, cô thì sao?”
“Không nói cho anh biết!” Đường Nguyệt Dao liếc qua một chút, rồi quay đầu đi.
Sakeko tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi đã phối rất nhiều quần áo cho Đường tiểu thư, nhìn rất đẹp! Còn tặng cô ấy vài món trang sức để phối hợp, cực kỳ đẹp luôn!”
“Ừm!” Diệp Mặc gật gù.
Ăn cơm xong, tám giờ tối, Diệp Mặc trở về phòng, mấy cô gái lại bắt đầu chơi mạt chược, nhưng chỉ chơi đến 12 giờ liền nghỉ.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, hắn nói lời tạm biệt với Sakeko tiểu thư và Miki tiểu thư.
“Đi thong thả, lên đường bình an!”
Hai người Sakeko đứng ở cửa khách sạn, đưa mắt nhìn đoàn xe rời đi.
“Tôi cũng đi đây, Miki tiểu thư, hẹn gặp lại!”
Sakeko phất tay, rồi leo lên xe.
“Hẹn gặp lại!”
Miki Ito cũng vẫy tay chào tạm biệt, sau đó, nàng kéo áo khoác, đeo kính râm lên, kéo hành lý đi về phía trước, rồi vẫy tay gọi một chiếc taxi.
“Đi tập đoàn Takeda!”
“Ok!”
Nàng ngồi xuống, đôi môi đỏ nở nang hiện lên một nụ cười đắc ý.
Rất nhanh thôi, nàng sẽ có thể danh chính ngôn thuận đi Hoa quốc rồi, đến khi đó, xem họ Đường kia ngáng chân nàng kiểu gì.
. . .
Đoàn người leo lên máy bay, hơn hai tiếng sau, máy bay liền hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Kinh.
Diệp Mặc vừa đạp xuống mặt đất, liền cảm khái một tiếng: “Cuối cùng cũng trở về rồi!”
Chuyến này, hắn đã ngây người ở bên đó bảy ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, may mắn là tất cả đều thuận lợi, mặc dù bây giờ hệ thống vấn chưa có phản ứng gì, nhưng chắc là cũng sắp rồi, có thể nói là nhiệm vụ này đã hoàn thành.
Lần này lại là một phần thưởng tự do, có lẽ cũng là chọn một trong ba giống như lần trước, vậy mình nên chọn cái nào đây?
Chắc hẳn sẽ không chọn loại tài phú nữa, bởi vì không cần thiết, lần trước hắn còn không thèm cổ phiếu của Apple mà chọn Siêu Não, bây giờ xem giờ, lựa chọn đó là hết sức chính xác, Siêu Não đã trợ giúp cho hắn rất nhiều.
Nếu như không có Siêu Não, nhiệm vụ này chưa biết sẽ ra sao.
“Này!” Diệp Mặc đang thất thần, một làn gió thơm liền đánh tới, người ngọc tiến đến bên cạnh, môi đỏ dán lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho anh biết, chuyện đêm hôm đó. . . anh không được nói cho ai biết, nhất là Lâm Lâm!”
“Nếu như anh dám nói ra, tôi sẽ. . . tôi sẽ. . . không tha cho anh!”
Nàng vừa nói vừa nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo một cái, cố gắng để cho giọng nói của mình hung ác hơn một chút.
“Yên tâm!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi làm một thủ thế OK.
Đường Nguyệt Dao lại nói tiếp, giọng nói còn nhỏ hơn vài phần: “Còn nữa, khi đó là do tôi uống say, tôi cũng không biết mình đang nói cái gì, nên mấy lời đó không tính, anh cũng đừng tin, chỉ là nói vớ vẩn thôi!”
Nàng nói xong thì khuôn mặt trắng nõn đã biến thành đỏ bừng vì cực kỳ xấu hổ.
Thật ra thì thay quần áo ở trước mặt Diệp Mặc cũng không có gì, nàng cũng có thể tiếp nhận, dù sao Diệp Mặc cũng chỉ nhìn chứ không làm gì cả, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình lại tranh giành tình nhân với con hồ ly tinh kia, còn nói cái gì mà anh ấy là của tôi, trời ạ, chỉ nghĩ đến đây thôi thì toàn thân nàng đã nổi da gà rồi.
Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, tại sao mình có thể nói ra những lời như vậy!
Thật là quá mất thể diện!
“A! Được!” Diệp Mặc đồng ý rất nhanh.
Sau khi nghe xong, nàng mới gật đầu hài lòng, rồi lùi lại một bước để kéo dài khoảng cách.
Đoàn người rời khỏi sân bay, trở về Thần Châu trước, vừa xuống xe, Diệp Mặc liền đuổi đám vệ sĩ đi: “Mọi người về nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, hắn lại quay sang nói với Đường Nguyệt Dao và Hàn Tâm Nhuế: “Các cô cũng về nghỉ vài ngày đi.”
Sau đó, Diệp Mặc đi lên trên lầu để gặp Lâm Ích Phi.
Loại thuốc mới kia, cũng nên tăng tốc độ rồi, làm ra càng sớm thì có thể mang đi thí nghiệm lâm sàng càng sớm, có thể cứu vãn được nhiều bệnh nhân hơn, đến khi đó, chỉ cần thả tin tức ra, thì giá cổ phiếu của Thần Châu sẽ tăng lên một mảng.
Sau khi gặp Lâm Ích Phi xong, Diệp Mặc trực tiếp đi đến phòng nghiên cứu, ngốc ở trong đó đến năm giờ mới đi xuống.
Khi Diệp Mặc đi xuống, lại gặp được cô bé Trác Lâm kia, có lẽ nàng chuyên môn chờ hắn.
Trác Lâm chào hỏi xong, đột nhiên hạ giọng, thần thần bí bí mà hỏi: “Anh Diệp, chị Đường. . . bị làm sao thế? Tại sao em cảm thấy, chị ấy chỉ đi theo anh một chuyến mà đã hơi là lạ và kỳ kỳ quái quái rồi? Em cũng không biết là kỳ lạ ở đâu, chỉ là cảm giác thế thôi!”