Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1549 - Chương 1549. Về Nhà!

Chương 1549. Về nhà!
Chương 1549. Về nhà!

Diệp Mặc ra vẻ kinh ngạc: “Vậy sao?”

“Ừm!” Trác Lâm tiến lại gần hơn một chút, đôi mắt đẹp trong suốt mở to, nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, giống như đang muốn nhìn ra thứ gì đó từ gương mặt này vậy.

Nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trong sáng mà long lanh, hai bên môi đỏ nhuận nước mím chặt hơi cong lên, còn có một hương vị dâu tây thoang thoảng, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.

Một bộ âu phục ngắn màu đen, váy zip ngang hông, phối hợp với một đôi tất đen, giày cao gót, phong cách ăn mặc rất thành thục, cũng rất gợi cảm và nóng bỏng.

Tâm thần Diệp Mặc hơi lay động khi ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ trên cơ thể nàng.

Diệp Mặc cười thản nhiên nói: “Không có mà! Cô nghĩ nhiều rồi!”

“Thật sao?” Đôi môi đỏ của Trác Lâm hơi chu lên, mũi ngọc tinh xảo nhăn lại, ánh mắt còn mang theo vẻ nghi ngờ.

Nàng luôn cảm thấy chị Đường có chút kỳ lạ, chắc hẳn là có liên quan đến anh Diệp, nói không chừng hai người còn phát sinh cái gì đó khi còn ở bên nước N, dù sao hai người họ cũng ở bên đó bảy ngày, mà chị Đường thì luôn luôn ở bên cạnh anh Diệp để bảo vệ, nên có phát sinh cái gì cũng không quá kỳ quái.

Nhưng mà. . .nàng không có chứng cứ!

Diệp Mặc cười một tiếng: “Đương nhiên!”

“Được rồi!”

Trác Lâm gật đầu, tiếp đó, mặt của nàng lại đỏ ửng lên khi phát hiện mình đang ở quá gần, gần như sắp chui vào lồng ngực của anh Diệp rồi, liền vội vàng lùi về sau một bước, hai tay đưa ra sau lưng, rồi nhẹ nhàng xoắn lại.

“Anh Diệp, hay là. . . đi nhà em ăn cơm nhé? Không phải anh đã nói thế rồi sao, chị em. . . muốn gặp anh, còn nói là muốn mời anh ăn cơm, nên em nghĩ là, tốt nhất là đi nhà em ăn cơm cho tiện.”

Ánh mắt Trác Lâm lóe lên, nhỏ giọng nói: “Em không biết làm nhiều món, nhưng chị em biết nấu rất nhiều món, còn ăn rất ngon nữa.”

Nàng nói xong, thì ngứa đôi mắt đẹp lên, mong chờ mà nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc khẽ giật mình, hắn đã nhớ ra chuyện này: “Ừm! Hai ngày nữa đi!”

Trước đó, Trác Lâm đã đề cập đến chuyện này, hắn nói là để trở về từ nước N rồi tính sau.

Có điều, hắn vừa mới trở về, nên chắc chắn là không rảnh rồi, dù sao vẫn chưa về nhà mà, hai ngày nữa bớt chút thời gian đi gặp chị của Trác Lâm là được.

“Ừm! Cứ quyết định như vậy nha!” Trác Lâm cong môi, cười mừng rỡ.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, liền nghe thấy tiếng bước chân, Trác Lâm liếc mắt nhìn qua, lập tức chột dạ, rồi nhiệt tình tiến lên chào đón.

“Anh Diệp, anh có đi chơi không? Tokyo có nhiều chỗ chơi không. . .! A, chị Đường, chị đến rồi à! Không, không nói cái gì cả! Em chỉ hỏi anh Diệp đi chơi những đâu thôi.”

Người ngọc cao ngạo khoanh tay trước ngực, mặt phương nheo lại, nhìn chằm chằm vào Trác Lâm: “Thật sao?”

Sau đó lại quét mắt nhìn qua Diệp Mặc, trong mắt còn mang theo vài phần cảnh cáo.

Anh mà dám nói, vậy anh chết chắc!

Diệp Mặc có thể đọc được ý tứ từ trong mắt của nàng.

Khóe miệng Diệp Mặc cong lên, cười nói: “Đúng vậy! Chỉ nói chuyện lung tung thôi!”

“Ừ!” Người ngọc ngước gương mặt lên, đạm mạc ừ một tiếng, lại quay người, rồi bước ra ngoài.

“Chị Đường, chờ em một chút!”

“Anh Diệp, tạm biệt!”

Trác Lâm cuống quít vẫy tay chào, rồi đuổi theo Đường Nguyệt Dao.

Diệp Mặc bật cười tại chỗ, rồi cũng đi ra ngoài, xe đã chờ ở bên ngoài rồi, hắn lên xe, trên đường trở về nhà thì trả lời không ít tin nhắn và các cuộc điện thoại.

Càng ngày càng có nhiều người tìm hắn, nên chỉ có thể thoái thác.

Thoái thác không được thì để tính sau.

Diệp Mặc trở về Lệ Cung Uyển thì đã là sáu rưỡi.

Hắn xuống xe, đi đến trước cửa, liền nghê thấy vài âm thanh xa lạ truyền ra từ phòng khách, nghe giọng nói này thì là một người phụ nữ trung niên.

Diệp Mặc còn chưa gõ cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền ra, rất nhanh đã đến cửa, cửa mở ra, một gương mặt xinh đẹp lóa mắt liền xuất hiện.

Nàng vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt đẹp liền sáng lên, trên mặt cũng tràn ra một nụ cười xán lạn, xinh đẹp, rung động lòng người.

“Anh về rồi!”

Không chờ Diệp Mặc nói chuyện, nàng liền tiến lên một bước, ôm chặt lấy Diệp Mặc.

Diệp Mặc ôm lấy nàng, dùng tay vuốt ve mái tóc đen bóng loáng của nàng, dịu dàng nói: “Ừm! Anh về rồi!”

Hắn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt ở trên người nàng, lập tức thấy an tâm hơn.

Nàng đem gương mặt đặt lên bả vai rộng lớn của Diệp Mặc, lại nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, liền thoải mái đến mức híp mắt lại, nhưng được một lúc thì lại mở ra, nhẹ nhàng cắn môi đỏ, trong mắt nổi lên một vệt xấu hổ, giống như là cảm nhận được cái gì đó.

Nàng thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng đang có khách mà!

Có điều, đáy lòng của nàng lại thấy rất vui sướng, bởi vì điều này chứng tỏ, trong mắt của Diệp Mặc, sức quyến rũ của mình vẫn không hề giảm đi.

Dù sao, hai người đã ở với nhau rất lâu, có đôi khi nàng sẽ lo lắng là Diệp Mặc sẽ ngán nàng.

Nàng khẽ ngẩng đầu lên, áp vào bên tai Diệp Mặc, nhỏ giọng nói: “Trong nhà đang có khách!” Sau đó liền buông tay ra, lùi về phía sau.

Diệp Mặc thu nhiếp lại tinh thần, cầm hành lý đi vào nhà, thay dép.

Hết chương 1549.
Bình Luận (0)
Comment