Hắn nhìn qua phòng khách, chỉ thấy có ba người đang ngồi trên ghế sô pha, một đôi vợ chồng trung niên, và một thanh niên tầm 27 28 tuổi, không phải gia đình Triệu Tuấn Nhạc, họ hàng của Ngọc Tình thì là ai!
Giờ phút này, ba người đang ngồi ở bên kia, thái độ rất câu nệ, vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì trên mặt liền gạt ra nụ cười nịnh nọt và lấy lòng.
Diệp Mặc đi vào trong, thản nhiên chào một câu, hắn cũng không cho mấy người này sắc mặt tốt: “Là các người à!”
Hắn không có ấn tượng tốt gì với cái gia đình này, một nhà ba người đều là sâu một, vay rất nhiều tiền của Ngọc Tình mà không chịu trả, lại còn lý lẽ thẳng thừng như vậy nữa.
Có điều, Diệp Mặc cũng không mở miệng đuổi người ra ngoài, dù sao cũng là họ hàng của nhà họ Tô, hắn cũng phải nể mặt cha mẹ vợ, và cân nhắc đến cảm xúc của Ngọc Tình.
Hơn nữa, buổi kết hôn thất bại kia, cũng coi như là đã cho nhà này một bài học.
Bà mợ Lâm Tố Quyên trang điểm đậm đặc, ăn mặc xinh đẹp, bà ta đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu. . .Tiểu Mặc về rồi à!”
Diệp Mặc liếc mắt lườm bà ta một cái, rồi không nói gì, mà đi về phía Dương Mạn Ny ở một bên, rồi ôm hai đứa bé trong tay của nàng lên, bắt đầu hôn hít trêu chọc.
Lâm Tố Quyên đứng đờ tại chỗ, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, nhưng cũng không dám bất mãn chút nào.
Bà ta nào dám chứ!
Bà ta nằm mơ cũng không ngờ được, cái tên đã từng bị bà ta coi là một tên ăn bám này, lại trở thành thủ phủ của cả nước, vang danh khắp thiên hạ!
Trước đó, khi hôn sự của Tuấn Nhạc thất bại, thì bà ta đã rất hội hận, muốn sửa chữa lại quan hệ, nhưng cầu xin rất lâu mà vẫn vô dụng, cho nên trong lòng còn sinh oán hận.
Nhưng bây giờ, bà ta lại không có chút oán hận nào, căn bản là không dám oán hận, thân phận và địa vị bây giờ của người ta, khiến cho nhà bọn họ cảm thấy ngạt thở và sợ hãi.
Bọn họ đã tiêu hết số tiền vay được từ chỗ của Ngọc Tình rồi, muốn trả cũng không có, nên chỉ có thể đến cửa tặng quà, để nịnh nọt Ngọc Tình một chút.
Tuy Ngọc Tình cũng không cho bọn họ sắc mặt tốt, nhưng ít ra cũng sẽ không đuổi nhà bọn họ đi.
Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc, thấy bọn họ vẫn chưa đi, đành phải lên tiếng: “Đến tặng quà à! Không còn chuyện gì khác? Vậy thì đi đi thôi, sao nào, còn chờ ở lại ăn cơm à!”
Ba người nhà Lâm Tố Quyên đều cứng đờ lại.
Lời này rất không khách khí, có thể nói là trực tiếp đuổi khách.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cười làm lành, chứ không dám bất mãn chút nào.
“Đúng đúng, nên đi nên đi rồi!” Lâm Tố Quyên quay sang bảo chồng và con trai đứng dậy: “Ngọc Tình, mợ đi nhé, không, không cần tiễn! Đi thôi!”
Một nhà ba người đi ra ngoài cửa, quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, gương mặt liền hiện lên vẻ hậm hực.
“Đây cũng quá không khách khì rồi, thế mà lại trực tiếp đuổi ra ngoài!” Triệu Tuấn Nhạc nhỏ giọng nói, anh ta thấy rất không cam lòng.
Lần này, nhà anh ta đến cửa tặng quà là để chữa trị quan hệ với em họ, toàn bộ quá trình đều phải tươi cười vui vẻ, nhưng tên kia thì chẳng bận tâm đến tình cảm họ hàng thân thích gì, cũng không thèm giữ bọn họ lại ăn cơm luôn!
“Ai ai! Nhỏ giọng thôi!” Lâm Tố Quyên giật mình, lại quay người nhìn lại một chút, trong lòng bà ta thấy hơi lo lắng.
Triệu Bỉnh Huy giận tái mắt, ông ta giận dữ mà quát con trai mình một câu: “Đúng thế, quên bài học lần trước rồi à?”
“Con. . .” Triệu Tuấn Nhạc há miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể chán nản mà cúi đầu xuống.
Tất nhiên là anh ta có oán hận với người bạn trai của cô em họ Ngọc Tình này, ngày đính hôn của anh ta, cả nhà cô dâu đều bỏ đi, để cho anh ta mất hết mặt mũi trước mặt họ hàng thân thích.
Nhưng mà. . . anh ta lại không thể làm gì.
Thân phận của người ta là gì?
Là một danh nhân cực kỳ nổi tiếng, tài sản cao đến mức không tưởng tượng nổi, nghe nói đã sắp ngàn tỷ rồi.
Ba người đi ra ngoài, tiến lại gần xe của mình, Triệu Tuấn Nhạc lại gãi đầu ngẫm nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Mẹ, mẹ nói xem. . . sao tên này lại nhiều tiền như vậy! Không phải cô đã nói, trước kia tên này rất nghèo sao?”
Đám người ở trên internet đều cảm thấy họ Diệp này có bối cảnh và xuất thân rất ghê gớm, cái gì mà công tử nhà giàu, đời hai hào môn quý tộc. . . nói chung là có bối cảnh rất ghê gớm nên mới có thể có sự nghiệp to lớn như này.
Triệu Tuấn Nhạc tất nhiên cũng cho rằng như vậy.
Thế nhưng mà, nghe cô và cô em họ của mình nói, thì nhà họ Diệp kia nào có tiền gì, chỉ là một tên nhãi nghèo hèn từ một huyện nhỏ mà thôi, trước kia là một tên một người hai trắng.
Nhưng vì sao một tên nhãi nghèo hèn như vậy, lại có thể có một sự nghiệp to lớn như thế này trong thời gian hai năm ngắn ngủi chứ?
Chuyện này. . . thật sự là không thể tin nổi!