“Làm sao mẹ biết được!” Lâm Tố Quyên lẩm bẩm một câu rồi lắc đầu.
Bà ta cũng không nghĩ ra đưuọc!
Chỉ có thể nói mệnh của người ta tốt thôi!
Còn cả Ngọc Tình nữa. . ., nhà em cô chồng này, quả thật là tốt số!
Lâm Tố Quyên than thở vài câu, trong lòng lại thấy cực kỳ hâm mộ và ghen tỵ.
Trước kia, nhà Ngọc Tình đã sống rất tốt, một siêu sao hot khắp cả nước thì có thể không tốt sao! Nhưng hoàn toàn không thể so sánh với bây giờ được, tuy rằng siêu sao nghe rất kêu, nhưng làm sao có thể so sánh với gia đình tỷ phú được chứ.
Nào là Đông Đằng, nào là Thần Châu, có công ty nào không phải là công ty tiếng tăm lừng lẫy chứ, sỡ hữu những công ty này, thì danh vọng, địa vị, thậm chí là cả quyền thế sẽ hoàn toàn khác biệt với trước kia.
“Đi đi đi, đi ăn cơm thôi!”
Một nhà ba người leo lên xe, thở dài và cảm thán một lúc, đến khi bụng kêu ùng ục thì mới hậm hực rời đi.
Trong phòng khách, Dương Mạn Ny đang ôm hai đứa bé, thấy người đi rồi mới cười nói: “Gia đình này. . . thật là keo kiệt”
Nàng cũng rất chán ghét gia đình này, từ đầu đến cuối nàng đều không cho gia đình này sắc mặt tốt, chỉ thiếu nước lườm nguýt rồi đuổi ra ngoài thôi.
Trước kia, vay nhiều tiền của Ngọc Tình như vậy, vàng bạc và châu báu đầy người, nhưng lại nói không có tiền, không trả xu nào.
Hôm nay nói là đến cửa tặng quà, nàng còn tưởng rằng cuối cùng bọn họ cũng chịu bỏ chút vốn liếng, nhưng vừa xem thì đã thấy là hàng rẻ tiền, làm cho nàng suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ngọc Tình bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Xem ra tiền là không thể lấy lại rồi, mà nàng cũng không cần lấy lại, miễn cho sau này lại phải nhìn thấy một nhà này, khiến cho tâm trạng lại xấu đi.
Sau này để mẹ đi ứng phó với cái nhà này là được rồi.
“Trong nhà có những thứ gì thế?”
Diệp Mặc đi vào nhà bếp rửa tay, mở tủ lạnh ra xem một chút, vẫn còn rất nhiều đồ ăn, gần như là tràn đầy, hắn chọn một chút, rồi bắt đầu rửa.
Dương Mạn Ny đưa bọn nhỏ cho Ngọc Tình, rồi đi vào rửa tay, sau đó bắt đầu giúp đỡ: “Những ngày gần đây. . . thế nào?”
Diệp Mặc lên tiếng: “Vẫn. . .rất tốt! Công việc bên kia cũng rất thuận lợi!”
“Vậy. . .vậy anh không phạm sai lầm gì chứ!” Nàng đột nhiên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi một câu, đôi mắt vũ mị còn ngậm lấy ý cười, trong đó còn mang theo vài phần ranh mãnh.
Nội tâm Diệp Mặc hơi động, rồi vội vàng lấy lại tinh thần, nói: “Không có.”
Tuy rằng chuyến này có vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng nói đúng ra thì cũng không có phát sinh cái gì, cho nên không tính là phạm sai lầm.
Dương Mạn Ny chớp chớp mắt, hé miệng cười: “Vậy là tốt rồi!”
Diệp Mặc đánh giá nàng vài lần, lại thấy hơi hoảng hốt, người ngọc ở trước mắt đặc biệt xinh đẹp, vừa tươi cười rạng rỡ liền tản ra một cỗ phong vận thành thục mãnh liệt.
Chiếc váy đen bao bọc thân thể nở nang, gợi cảm mà mê người.
Trong đầu của hắn, lại xuất hiện một số hình ảnh kiều diễm, nàng từng ôm mình, cả người treo trên người mình khi ở trong phòng thay quần áo, da thịt trắng nõn không chút tì vết như ngọc, những đường cong xinh đẹp và kinh người, tất cả đều khắc sâu ở trong đầu hắn.
Còn cả một số tình cảnh mập mờ trước kia nữa.
Diệp Mặc run lên một lúc, sau đó liền phản ứng lại, vội vàng chuyển ánh mắt đi.
Hình như Dương Mạn Ny cũng nhận ra gì đó, nàng liếc mắt nhìn qua một cái, rồi vội vàng thu lại, sau đó liền cúi đầu xuống.
Diệp Mặc nhếch miệng cười, nội tâm lại thấy hơi kỳ lạ.
Dương Mạn Ny càng ngày càng quyến rũ, nàng là một cô gái rất xinh đẹp thành thục, gợi cảm vũ mị, nhưng trước kia, khi ở chung một đoạn thời gian thì hắn cũng không có cảm thấy gì, vẫn còn có chút sức chống cự.
Nhưng vì sao bây giờ, sức chống cực càng ngày càng nhỏ rồi.
Nhất là hôm nay. . .
Có thể là vì những chuyện vài ngày gần đây đi!
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, cảm thấy tất cả đều là vì những ngày gần đây, có quá nhiều người quyến rũ hắn, mà hắn lại không được xả, cho nên mới như vậy.
Một lát sau, Diệp Mặc lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung này, bắt đầu tập trung làm cơm.
Chờ làm cơm xong thì đã là bảy giờ hơn, Dương Mạn Ny nếm thử vài miếng, liền gật đầu thỏa mãn, nàng thấy đồ ăn Diệp Mặc làm vẫn rất ngon, nàng vẫn còn kém một chút.
Sau đó, nàng nghĩ đến cái gì, liền hỏi: “Lát nữa. . . anh có live stream không?”
Diệp Mặc đi bảy tám ngày rồi, rất lâu chưa live stream rồi.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chắc là có.”
Chủ yếu là vì quá nhiều fan thúc giục, cho nên không live stream cũng không hay lắm.
Diệp Mặc vẫn rất để ý đến đám fan này, thỉnh thoảng rảnh rỗi là hắn lại lên xem bình luận.
Đối với hắn mà nói, live stream đã trở thành một sở thích và chiếu cố fan hâm mộ từ lâu rồi.
Mà bên phía Phác Ngọc thì cũng đã có lượng khách ổn định, kinh doanh rất tốt, cho nên không cần ỷ vào hắn nữa.
Dương Mạn Ny ngơ ngác một chút, liền giơ ngón tay cái lên: “Chăm chỉ thật!”
Đường đương là một thủ phủ, thế mà còn cố gắng và kiên trì như vậy, lợi hại!
Diệp Mặc đút cho bọn nhỏ, hỏi: “Vậy công ty Tinh TÌnh của hai người thế nào rồi?”
“Rất tốt nha!”
Dương Mạn Ny vừa gắp thức ăn, vừa lên tiếng trò chuyện.
Cơm nước xong xuôi, nàng chủ động đi rửa bát đũa, còn xua tay với Diệp Mặc: “Anh đi đi! Tôi rửa bát, anh mệt mỏi rồi!”
“Anh vừa bay về nước, lại bận rộn cả ngày, lại còn phải live stream nữa, buổi tối còn phải trả bài, tôi sợ anh mệt đến không đi được! Đây là tôi suy nghĩ cho Ngọc Tình thôi!”
Dương Mạn Ny nói xong còn ranh mãnh mà liếc mắt nhìn về phía Ngọc Tình, làm cho Ngọc Tình đỏ bừng cả mặt.