Lúc này, một cái bình luận đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Ai nha nha! Cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi à!”
Vừa nhìn thì thấy đây là Sếp Vũ nói, lần này thì xong rồi, chính xác 100% rồi!
Bầu không khí trong phòng live stream trực tiếp nổ tung.
“Đổi tên đi, không gọi là Vú Em nữa, mà phải gọi là ba ba!”
“Ba ba!”
“Ba ba cái gì, phải gọi là ông xã!”
“Ông anh, cậu là nam, gọi ông xã cái gì! Không thấy tởm à!”
“Thế nào, nam thì không được sao! Tôi cảm thấy tôi có thể!”
Khung bình luận bắt đầu nhao nhao lên.
Diệp Mặc dừng lại, nhìn bình luận một chút, rồi cũng cạn lời.
Thật ra thì hắn cũng không quá kinh ngạc, bởi vì có rất nhiều người biết thân phận của hắn, Ninh Vũ Đình đã nói là, đám fan cứng đều biết rồi, lần trước đi off fan thì nàng đã tiết lộ.
Cho nên, chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ cả.
Mà Diệp Mặc cũng thấy không quan trọng.
“Mọi người không cần ầm ĩ, an tâm xem là được!” Diệp Mặc hắng giọng, cười nói: “Cũng đừng gọi ông xã hay ba ba cái gì, quá kỳ quái!”
Khung bình luận chỉnh tề: “Được rồi! Ba ba!”
12 giờ, Diệp Mặc kết thúc, cầm điện thoại di động lên xem, liền thấy có rất nhiều tin nhắn, đều là nhắn đến trêu chọc hắn, Ninh Vũ Đình là nhắn nhiều nhất.
Diệp Mặc lại mở Weibo lên xem, đã lên hot search rồi.
Hắn thấy rất bất đắc dĩ mà đỡ trán.
Hắn ấn vào xem, phía rất còn rất náo nhiệt, lại còn có rất nhiều truyền thông, báo chí đưa tin về chuyện này.
Lại xem bảng hot search, còn có một vài topic chuyên môn thảo luận về hai đứa bé, thảo luận về chuyện mẹ của bọn nhỏ là ai.
Chuyện này bỗng nhiên trở thành chủ đề nóng để hóng hớt giống như giới giải trí vậy.
Diệp Mặc đi ra ngoài, vào phòng khách, chỉ thấy người ngọc xinh đẹp thành thục mê người đang nằm trên ghế sa lon, trên người còn có một tầng chăn mỏng, nàng nhìn Diệp Mặc, cười khúc khích nói: “Diệp thủ phủ! Anh lại nổi tiếng rồi!”
“Bọn họ đều gọi anh là công nhân kiểu mẫu, còn nữa, trong vòng một đêm, mà anh đã có thêm rất nhiều vợ và con cái đấy!”
Diệp Mặc nghe thấy thế lại bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Hắn đi qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Tình.
Nàng đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng bằng tơ, nàng ngồi dựa vào ghế sô pha, đôi mắt đẹp hơi khép lại như đang hơi mệt mỏi, khi nhìn thấy Diệp Mặc thì dụi dụi mắt, để cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó lại đưa tay ôm lấy cổ của Diệp Mặc, thân thể mềm mại thơm ngào ngạt, nó có mùi thơm của cơ thể, trộn lẫn với mùi thơm của sữa tắm, quả thực rất mê người.
“Anh vất vả rồi! Các con ngủ rồi! Chúng ta. . . cũng đi ngủ đi!”
Nàng đem môi đỏ áp vào bên tai Diệp Mặc, thổi nhẹ một hơi, thần sắc tràn đầy lười biếng mà vũ mị.
Diệp Mặc lên tiếng, rồi ôm nàng đứng dậy.
“Ngủ ngon!” Hắn quay sang nói một câu vớiDương Mạn Ny, sau đó ôm người ngọc trong ngực đi lên lầu.
“Ngủ ngon!” Dương Mạn Ny đáp lại một câu, vẫn nằm tại chỗ mà đưa mắt nhìn hai người đi lên lầu.
Một lát sau, nàng tắt ti vi đi, có tiếng nước từ trên lầu truyền xuống, chắc hẳn là Diệp Mặc đang tắm, bởi vì có thể nghe thấy âm thanh của Diệp Mặc xen lẫn tiếng nước.
Nhưng nàng cũng không phân biệt rõ ràng, mơ màng một phen, chính là một trận mặt đỏ tim run.
Ngọc Tình và nàng không giấu nhau điều gì, trước đó còn tìm nàng tư vấn về phương diện này, nhưng nàng nào biết cái gì chứ, thật ra nàng căn bản không có kinh nghiệm gì, trái lại nhưng gì Ngọc Tình nói, lại làm cho nàng líu lưỡi.
Diệp Mặc này, cũng không thành thật như vẻ ngoài, thế mà còn biết. . .!
Cũng không biết bao lâu sau, tiếng nước ngừng lại, sau đó là một số âm thanh mơ hồ từ trên lầu truyền xuống.
Dương Mạn Ny nằm tại chỗ nghe một lúc, cảm thấy thân thể liền bắt đầu khô nóng, ngay cả gương mặt cũng đã nóng lên.
Nàng xốc chăn lên, bên dưới là một bộ đồ ngủ xốc xếch, bao bọc lấy thân thể nơ nàng và thành thục, cổ áo hơi rộng, để lộ ra một mảnh trắng nõn.
Giờ phút này, da thịt mềm mại và trắng nõn như tuyết của nàng, đã nổi lên một tầng hồng hồng, gương mặt xinh đẹp kia thì đã là một mảnh đỏ ửng.
Đôi môi đo sung mãn khẽ nhếch, trong đôi mắt vũ mị có ánh nước nổi lên, câu hồn đoạt phách người khác.
Phù!
Nàng cảm thấy toàn thân có chút lười biếng bất lực, miệng thì thở hổn hển một lúc, lúc này mới có chút sức để đứng lên, quấn đồ ngủ lại, rồi ngước mắt nhìn về phía tầng trên.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là có chút không khống chế được, suy nghĩ bắt đầu tràn lan ra giống như vỡ đê.
Trước kia, nàng cũng có chút tâm tư, nhưng chưa từng mất bình tĩnh giống như hôm nay.
Trong lúc nhất thời, Dương Mạn Ny có chút không biết phải làm sao.
Nàng rất muốn chạy, nhưng chân lại không chịu dời đi giống như đã mọc rễ tại chỗ, nàng chỉ đứng đó và nghe âm thanh từ trên lầu truyền xuống, trái tim nhỏ đã đập thình thịch, càng đập càng nhanh.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc này nàng mới bừng tỉnh, che kín gương mặt rồi quay người bước đi.
Nhưng mới đi được vài bước thì đã dừng lại, nàng nhận ra có một mảnh ấm áp ở giữa đùi, nên bước chân lập tức trở nên tập tễnh.