Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1555 - Chương 1555. Dương Mạn Ny: Hai Người Đều Là Bảo Bối Của Tôi!

Chương 1555. Dương Mạn Ny: Hai người đều là bảo bối của tôi!
Chương 1555. Dương Mạn Ny: Hai người đều là bảo bối của tôi!

“Chào buổi sáng!”

Sáng sớm, Diệp Mặc đi ra ngoài luyện tập các kỹ năng, trở về lại làm bữa sáng, sáu giờ hơn, liền thấy Dương Mạn Ny đi ra khỏi phòng, hình như là nàng ngủ không ngon, nên viền mắt còn có quầng thâm.

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi: “Lại thức đêm cày phim à?”

“Không!”

Ánh mắt Dương Mạn Ny lóe lên một cái, rồi nghiêng đầu đi.

Nàng âm thầm hầm hừ.

Tôi cày phim cái gì, còn không phải vì anh. . .

Nàng vừa nghĩ đến tình cảnh đêm hôm qua, gương mặt lại bắt đầu nóng lên, một loại cảm giác xấu hổ mãnh liệt bỗng nhiên dâng lên từ đáy lòng, nàng cắn chặt môi đỏ, liếc mắt nhìn qua một cái, rồi cuống quít mở tủ lạnh ra để chặn ánh mắt của Diệp Mặc.

Hơn nửa đêm, nghe trộm động tĩnh của hai vợ chồng nhà người ta, loại chuyện này khiến cho nàng vừa thẹn vừa hoảng loạn.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thích hợp, chỉ là không kìm được lòng, nhất là đêm hôm qua, nàng còn cảm giác được như có hơi không khống chế được bản thân mình, mặc kệ là tình cảm hay thân thể thì đều có phản ứng mãnh liệt nhất.

Nàng cảm thấy như vậy có hơi đáng xấu hổ, nhưng hết lần này đến lần khác, loại cảm giác kích thích dị dạng kia lại để cho nàng muốn ngừng mà không được, thậm chí còn có chút mê muội.

Người! Thật sự là tiện!

Nàng thầm than một tiếng, lấy chai nước ra, mở nắp uống vài ngụm để tỉnh táo lại, lúc này mới bình phục.

Lại đưa tay sờ mặt, không nóng nữa rồi, lúc này nàng mới đóng tủ lạnh, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Dương Mạn Ny đứng tại chỗ hỏi “Hôm nay anh có đến Thần Châu không?”

Đôi mắt đẹp quét qua vài lần, rồi lại nhìn ra chỗ khác, giống như đang sợ cái gì đó.

“Có chứ!”

“Vậy anh. . . chở tôi đi nhé! Tôi muốn đến công ty! Anh đưa tôi qua công ty nhé! Để tôi nói với Ngọc Tình một chút, cô ấy dậy chưa? Anh cũng thật là, không biết thương hương tiếc ngọc một chút sao!”

Nàng lườm một cái, quở trách một câu, rồi quay đầu đi lên lầu.

“Tôi. . .” Diệp Mặc sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Chuyện này. . . có thể trách mình sao!

Diệp Mặc thấy Dương Mạn Ny đi lên lầu, liền tiếp tục làm bữa sáng.

Một lát sau, hắn vẫn không thấy ai đi xuống, lại nghe thấy âm thanh của bọn nhỏ, Diệp Mặc liền vội vàng đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra, liền thấy Dương Mạn Ny đã chui vào trong chăn, nằm ngủ chung với Ngọc Tình rồi, vừa rồi hắn còn nghe thấy hai nàng nói chuyện, xem ra là cả hai đều buồn ngủ quá.

Diệp Mặc ngừng chân, liếc mắt quan sát vài lần.

Hai người ngọc ở trên giường, có phong tình không giống nhau, một người có một loại vẻ đẹp thoát tục và cực hạn tựa như Thiên Tiên, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, còn một người khác thì lộng lẫy tuyệt luân, phong thái nở nang thành thục, tản ra một cỗ mị hoặc trí mạng.

Hai người ôm nhau, hai gương mặt gần kề bên nhau, để cho người xem hoa mắt thần mê.

Diệp Mặc cũng có chút ngẩn ngơ.

Một lát sau, hắn mới lắc đầu, để vứt bỏ những ham muốn hoang đường trong đầu mình ra ngoài.

Hắn tiến lên trước, kéo chăn che hai cặp đùi đẹp trơn bóng như ngà voi kia, sau đó mới đưa bọn nhỏ xuống nhà, rửa mặt thay quần áo và cho bọn nhỏ ăn cơm.

Chín giờ hơn, hai người mới đi xuống, hai gương mặt đều có vẻ mệt mỏi không che giấu được.

Cơm nước xong xuôi, Dương Mạn Ny đi trang điểm, nửa tiếng sau mới thay một bộ đồ văn phòng, trang điểm xinh đẹp rung động lòng người.

Cộc cộc!

Nàng thay một đôi giàu cao gót, cặp đùi đẹp nở nàng đã có thêm một đôi tất đen, nhìn trông càng thẳng tắp và thon dài hơn vài phần, lại có một loại mị lực câu hồn đoạt phách.

“Bảo bối Ngọc Tình! Chiều chị sẽ về nha! Em muốn ăn gì, khi chị về thì chị mua cho!” Nàng cầm ví đi qua, cọ cọ vài cái lên mật của Ngọc Tình, còn hôn một cái, sau đó lại hôn hai đứa bé, rồi mới đi về phía nhà để xe.

Dương Mạn Ny mất một phen sức lực mới có thể ngồi vào trong xe, nàng liếc qua bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải ngày nào tôi cũng đi công ty, chỉ vài hôm mới chạy qua một lần, còn đâu thì đều ở nhà với Ngọc Tình! Anh không thích cô ấy, nhưng cô ấy là bảo bối của tôi đấy!”

Diệp Mặc khẽ giật mình, cạn lời mà nói: “Cô ấy không phải bảo bối của tôi từ bao giờ vậy?”

“Được được được! Cô ấy cũng là bảo bối của anh!” Dương Mạn Ny quay đầu nhìn qua, nhịn không được mà bật cười: “Hai người, đều là bảo bối của tôi!” Nàng quay đầu trở lại, lẩm bẩm một câu, rồi nhếch môi cười.

“Đi thôi!”

Trên đường đi, nàng không nói lời nào, mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng mới quay đầu nhìn qua, khi đến công ty Tinh Tình thì nàng xuống xe, rồi vừa vẫy tay chào tạm biệt vừa mỉm cười rực rỡ, sau đó mới quay người bước đi.

Diệp Mặc nhìn đồng hồ, thấy đã là 10 giờ hơn, cho nên hắn không đi Thần Châu, mà chạy đến Nhân Hoa một chuyến.

Viện trưởng Dư, bác sĩ Amano và một đám bác sĩ khác vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì liền lộ ra vẻ cổ quái, còn cả đám y tá đang chỉ trỏ kia, ánh mắt của bon họ đều cực kỳ quái dị.

Làm thế nào bọn họ cũng không ngờ được, ông chủ của mình, đường đường là một thủ phủ, thế mà sau lưng lại còn là một streamer nổi tiếng.

Hết chương 1555.
Bình Luận (0)
Comment