Kỷ Chính Quân đã nghe thấy con gái nhắc đến người trẻ tuổi này từ lâu rồi, còn nói là đồ ăn ở trong nhà không ngon bằng ở đây, kể từ đó thì ông ta mới biết sự tồn tại của người trẻ tuổi này, nhưng khi đó cũng không quá để ý.
Sau này, từ miệng của con gái mình, ông ta từ từ hiểu rõ hơn, cũng nhận ra một số tâm tư của con gái mình.
Nhất là mấy ngày trước, con gái vừa về nhà là lại nhắc đến người trẻ tuổi này.
Bởi vì bận rộn nhiều việc, cho nên ông ta cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến con gái, nhưng dù sao vẫn là con gái mình, nên ông ta vẫn hơi hiểu, tuy tính cách của con gái rất lạnh nhạt, cũng có không ít bạn khác phái, nhưng lại không có ai thân thiết cả, còn người trẻ tuổi này lại là một ngoại lệ.
Ông ta có thể nhận ra, mỗi khi con gái mình nhắc đến người trẻ tuổi này, thì ánh mắt liền trở nên khác biệt.
Đoạn thời gian trước, ông ta đã điều tra về người trẻ tuổi này.
Là một người cha, đương nhiên ông ta phải điều tra về người mà con gái mình thích rồi, huống chi, biểu hiện của người trẻ tuổi này còn được rất nhiều người chú ý, có lẽ cũng có rất nhiều người đã điều tra qua.
Nhưng kết quả điều tra lại khiến ông ta bất ngờ, bởi vì người trẻ tuổi này chỉ có xuất thân bình thường, một đứa nhỏ xuất thân từ một huyện nhỏ, khi đi học cũng không có biểu hiện gì quá đặc thù, thành tích cũng rất bình thường.
Sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở Võng Dật, làm việc cũng khá, nhưng chỉ có thể coi là một người bình thường, nhưng sau này, đột nhiên lại phát đạt, dựa theo tin tức điều tra, thì là đầu tư cổ phiếu và tiền ảo để kiếm tiền.
Mà số tiền này lại cực kỳ to lớn, lớn đến mức khiến người ta cảm thấy khó tin, sau đó, lại bắt đầu mua rất nhiều xí nghiệp, cho đến hôm nay, lại trở thành thủ phủ của Hoa quốc, tài sản cá nhân đã ngàn tỷ!
Loại trải nghiệm này khiến cho người ta giật mình, nhưng cũng không phải là không thể giải thích, có thể người ta đột nhiên khai hiếu, chuyện này nghe rất ly kỳ, nhưng trong lịch sử cũng có không ít tiền lệ như vậy.
Đã từng có một nhà số học, khi còn trẻ thì bình thường không có gì đặc biệt, sau này đột nhiên khai khiếu, đã để lại vô số công thức mà cho đến bây giờ vẫn chưa thể giải thích được.
không cần thiết tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong đó làm gì, bởi vì có một nhân vật như vậy là may mắn của Hoa quốc, không thấy các viện sĩ của hai Viện kia đang tranh giành người này sao!
Mặc kệ là Đông Đằng hay là Thần Châu, thì đều đã cống hiến to lớn cho đất nước!
Ông ta lại cảm khái một phen, sau đó lại lướt Weibo một lúc.
Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, dâng món ăn đầu tiên lên.
Kỷ Chính Quân nhìn vào, không khỏi cười một tiếng.
“Cá mè ba màu? Quốc yến à!”
Người trẻ tuổi này. . . thú vị!
“Ừm! Rất thơm!”
Kỷ Chính Quân chỉ ngửi một chút, liền nhịn không được mà tán thưởng một câu, chỉ mới ngửi và nhìn thôi, cũng đã biết đây là sơn hào hải vị tuyệt vời rồi.
“Tiểu Lý, ngồi xuống ăn đi! Chúng ta nếm thử!”
“Vâng! Chủ tịch!” Người thư ký ở phía sau hơi do dự, rồi vẫn ngồi xuống một bên.
“Ừm! Rất lợi hại!” Kỷ Chính Quân gắp một miếng lên, nhét vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt, sau đó gương mặt liền lộ ra vẻ hưởng thụ.
Đương nhiên ông ta đã từng ăn món này, còn được ăn món này do đại sư quốc yến làm, nhưng so với người này, thì đại sư quốc yến vẫn còn kém xa lắm, chẳng trách con gái mình lại tán thưởng tay nghề này như vậy, còn nói là thiên hạ vô song nữa.
Đúng là không giả chút nào!
Thư ký Tiểu Lý nếm thử một miếng, cũng tỏ vẻ sợ hãi thán phục: “Chủ tịch, tay nghề này. . . thật sự quá lợi hại!”
Rõ ràng chỉ là một còn cá mè bình thường, nhưng ở chỗ này thì hương vị đã trở nên khác biệt, vị tươi và thơm đến cực hạn này, khiến cho răng môi đều lưu hương, dự vị vô cùng, anh ta nhất thời không biết phải hình dung cái cảm nhận hiện giờ của mình bằng cách nào.
“Món thứ hai là gì? Bánh hoa sen? Không tệ!”
“Đậu phụ. . .? Kỹ năng dùng dao quá tuyệt vời!”
“. . .”
Chờ bọn họ nếm xong một sau cùng, Diệp Mặc gõ cửa một cái, đi vào trong.
“Xin hỏi có hài lòng không?”
“Rất hài lòng!” Kỷ Chính Quân để đũa xuống, lấy khăn ra lau miệng, lại cười thân thiết một tiếng, rồi vẫy tay ra hiệu cho Diệp Mặc ngồi xuống: “Chắc hẳn cậu cũng biết thân phận của tôi nhỉ! Con bé Tư Tuyền nhà tôi vẫn luôn nói cậu nấu ăn rất lợi hại, hôm nay tôi rảnh nên đến đây nếm thử.”
“Nào chỉ hài lòng, phải kinh động như gặp người trời ý chứ! Cậu học ở đâu vậy? Đại sư quốc yến giỏi nhất cũng không bằng một người trẻ tuổi như cậu đâu.”
Diệp Mặc đi qua ngồi xuống, cười nói: “Tự nghiên cứu thôi!’
“A! Là vậy à!” Kỷ Chính Quân khẽ giật mình, lại cười khổ một tiếng.
Tiếp đó, ông ta bắt đầu quan sát người thanh niên trước mặt này, quan sát đến quan sát đi, thình thoảng lại còn gật gù, dáng vẻ như rất hài lòng.
“Tôi nghe Tư Tuyền nói, cậu và cô ca sĩ họ Tô kia đã có hai đứa con rồi à? Cậu yên tâm, tôi không ngại đâu, chỉ cần hai người chia tay, tôi không ngại gả Tư Tuyền cho cậu, tôi có thể nhận ra, Tư Tuyền rất thích cậu!’
“Điều kiến của cậu rất ưu tú, đương nhiên là không phải phương diện tiền tài, mà là tài hoa và trí tuệ của cậu, đó mới là những thứ tôi coi trọng, cũng là những thứ Tư Tuyền coi trọng.”
Kỷ Chính Quân mỉm cười, thong dong tự tin nói: “Cậu, không muốn làm con rể nhà họ Kỷ tôi sao?”