Trác Tâm Nghiên ngốc tại chỗ nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần.
Người kia chưa chắc đã là hung thủ, nhưng khẳng định là có vấn đề!
Thế nhưng mà, làm sao anh ấy biết được?
Chung quanh đây có nhiều người như vậy, mà dáng vẻ người kia cũng không làm cho người khác chú ý, khi đi xuống thì nàng cũng đã nhìn thoáng qua, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
“Anh. . .”
“Mùi vị!” Diệp Mặc biết Trác Tâm Nghiên muốn hỏi cái gì.
“Mùi vị?” Trác Tâm Nghiên nhướn mày, nàng càng nghi ngờ và khó hiểu hơn.
Mùi vị gì chứ?
Diệp Mặc cười nói: “Mũi tôi tốt hơn người bình thường một chút, lại khá mẫn cảm với mùi vị, mà mùi trên người người kia, lại giống với mùi mà tôi ngửi được ở hiện trường, có thể. . . người này hơi nặng mùi đi!”
Sau khi nghe xong, Trác Tâm Nghiên há hốc miệng, nhưng lại không nói gì.
Vậy mà cũng được?
Đây là cái mũi gì chứ?
Chắc phải hơn cả mũi chó rồi nhỉ!
Nàng thật sự không biết nói gì, vị Diệp thủ phủ này không chỉ có tài hoa kinh người, mà còn có thiên phú dị bẩm như vậy nữa!
Thật đúng là. . . yêu nghiệt mà!
Nàng thầm cảm thán một tiếng, nàng mời vị này đi theo, là vì muốn vị này hỗ trợ trên phương diện máy móc và camera để tìm hung thủ, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ là, người ta có thiên phú dị bẩm, trực tiếp phát hiện ra hung thủ bằng mùi vị luôn.
Mình học tâm lý tội phạm, tri thức hình sự, còn có nhiều kinh nghiệm như vậy, nhưng chẳng có tác dụng rắm gì!
Trác Tâm Nghiên đưa tay ngọc nâng trán, lại thấy suy sụp tinh thần.
Đây không phải là bật hack sao!
“Cô sao thế?”
“Không có. . . không có gì!”
Nàng cuống quít khoát tay, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục như thường, chỉ là ánh mắt lộ ra vẻ hơi lo lắng mà nhìn về phía đội trưởng Vương đuổi theo.
Có không ít người đuổi theo, mà đám người đội trưởng Vương còn có súng, thế nhưng mà, đối phương không phải người bình thường, họ có thể đuổi kịp không?
Hai người chờ tại chỗ gần 20 phút, chỉ thấy đội trưởng Vương thở hồng hộc quay lại.
Hiển nhiên là không đuổi kịp rồi.
“Tên kia quá biến thái! Nhảy cao như này này, chẳng khác gì cao thủ vỗ lam cả, còn chơi cả parkour nữa! Tôi đã thông báo cho tổ tuần tra ở gần đây rồi, họ vẫn đang tìm kiếm!”
Đội trưởng Vương xanh mặt mà mắng một trận.
Nghi phạm ở ngay trước mặt, vậy mà còn không đuổi theo được, đây chính là chuyện càng làm người ta tức giận hơn.
“Yên tâm, tên đó trốn không thoát đâu, nhiều camera và cảnh sát đều đang tìm kiếm, làm sao có thể thoát được? Nhắc đến mới nhớ, chuyên gia Trác, anh ta. . . anh ta phát hiện kiểu gì vậy?”
Đội trưởng Vương lại thở hổn hển một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn người thanh niên phía trước, trong mắt đã không còn vẻ khinh thường như trước, mà thay vào đó là tràn đầy chấn động và nghi ngờ, khó hiểu: “Chuyện này quá quái dị rồi!”
Vị Diệp thủ phủ này, là gặp may mắn hay là thật sự thần như vậy?
Trác Tâm Nghiên bĩu môi đỏ một cái, nói khẽ: “Anh ấy nói là. . .mũi anh ấy khá tốt, nên có thể khóa được hung thủ bằng mùi vị.”
“Mùi. . . mùi vị á?”
Sau khi nghe xong, đội trưởng Vương lại hoảng hốt, ngốc trệ, giống như là không thể tin nổi.
“Trâu bò!” Sau cùng, anh ta vẫn giơ ngón tay cái lên, dù sao người ta cũng dựa vào bản lĩnh của mình để tìm được hung thủ.
Đội trưởng Vương lại nghĩ đến chuyện gì, buồn bực hỏi: “Không đúng! Chuyên gia Trác, không phải cô bảo anh ấy là chuyên gia máy tính sao?”
“Ah . . .!” Khóe miệng Trác Tâm Nghiên hơi co quắp vài cái, nàng chỉ cảm thấy một trận quẫn bách: “Anh ấy. . . anh ấy giỏi hết, máy tính cũng giỏi, cái này cũng giỏi!”
“Ừ! Ghê gớm! Ghê gớm!” Đội trưởng Vương giật mình, gật đầu thở dài: “Không nói nữa, tôi phải đi rồi! Cảm ơn hai vị!”
Anh ta nói xong liền vội vàng rời đi.
“Chúng ta. . .cũng đi thôi!”
Trác Tâm Nghiên giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt lại có hơi cổ quái, mới được bao lâu chứ, thế mà đã giải quyết xong rồi, giờ chỉ còn truy bắt hung thủ, không còn chuyện của nàng nữa.
“Gọi điện thoại cho Lâm Lâm, vẫn còn có thể đi dạo phố với con bé!”
Trác Tâm Nghiên thì thầm một câu, liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho em gái một cuộc.
Nàng nói chuyện điện thoại xong, liền quay sang trưng cầu ý kiến: “Anh. . . muốn đi cùng không?”
Nếu vị này đi, nhất định Lâm Lâm sẽ rất vui vẻ.
Diệp Mặc cười nói: “Không được, tôi còn phải về Thần Châu, bên đó còn có vài chuyện cần làm.”
Trác Tâm Nghiên khẽ cười, nói: “Ừm! Đúng là nhân viên gương mẫu nha!”
Hai người đi ra khỏi khu chung cư, leo lên xe, nàng lại đánh giá người thanh niên này một phen, nỗi khó tin ở trong lòng lại càng mãnh liệt hơn.
Tài hoa như yêu, tài sản ngàn tỷ, bản thân lại có thiên phú dị bẩm, một người ưu tú đến mức này, thật sự là quá không chân thật, còn cả cái dung mạo đẹp đến mức không thể hình dung này nữa, chẳng trách em gái mình lại thích như vậy.
Có điều, thực tế thì em gái mình không có hy vọng gì, nghe con bé nói, trong đám fan kia còn có rất nhiều siêu cấp đại mỹ nữ, huống chi còn có một Tô Thiên Hậu nữa.
Trước kia, em gái rất ương bướng, hiện tại lại quá ngoan, sao có thể nắm được một người đàn ông như vậy chứ.
Nếu như muốn nắm một người đàn ông như vậy. . . sẽ không dễ dàng đâu!
Hả? Mình nghĩ những thứ này làm gì?
Bỗng nhiên, nàng tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào người ta, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng quay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.