Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1571 - Chương 1571. Triệu Tinh Uyển: Có Chuyện Liền Tìm Hoa Thiên!

Chương 1571. Triệu Tinh Uyển: Có chuyện liền tìm Hoa Thiên!
Chương 1571. Triệu Tinh Uyển: Có chuyện liền tìm Hoa Thiên!

Đêm khuya.

Một vùng ngoại ô ở Đế Kinh, một chiếc MPV màu đen dừng lại ở bên ngoài nhà kho.

Trong xe có hai người đang ngồi, đều là phụ nữ, tài xế mặc một chiếc áo da, đội mũ lưỡi trai, vành nón đè thấp nên không thấy rõ dung mạo.

Người phía sau là một cô gái xinh đẹp, một chiếc áo khoác màu đen, bọc lấy cơ thể uyển chuyển lung linh, cặp đùi đẹp thon dài hơi vểnh lên, được một đôi tất đen trói chặt, vừa gợi cảm lại bốc lửa.

Gương mặt quyến rũ mà mê hoặc, da thịt trắng hơn tuyết, môi anh đào đỏ chót, mũi ngọc cao thẳng và tinh xảo như sữ, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tính mê hoặc rất hấp dẫn.

Đôi mắt sáng chuyển một vòng, sóng mắt dập dờn, liền có một loại mị lực câu hồn đoạt phách.

Nàng dựa vào cửa sổ, nhìn về phía nhà kho, tự lẩm bẩm: “Đánh thật lợi hại!”

Giờ phút này, bên trong kho hàng có một đám người đang đánh nhau loạn cào cào! Binh binh bang bang liên tục, vừa nghe là biết đánh nhau kịch liệt đến mức nào.

Tài xế liếc nhìn ra ngoài một chút, lại cau mày vì lo âu.

Nàng nhỏ giọng nói: “Cũng có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào thứ này rồi.”

“Đó là đương nhiên, dù sao trong truyền thuyết, thứ này có sức mạnh rất thần ký đấy!” Cô gái mê hoặc nhếch đôi môi đỏ sung mãn, nở một nụ cười xinh đẹp.

Tài xế quay đầu nhìn qua: “Cô tin chuyện đó?”

“Tôi không xác định, cho nên mới muốn nghiên cứu một chút.” Cô gái mê hoặc cười nói: “Có rất nhiều lời đồn tương tự, mà đây cũng không phải lần đầu tiên nghe nói đến mấy loại lời đồn này, trên thế giới này, có rất nhiều thứ kho giải thích, vô cùng thần kỳ, không phải sao?”

Tài xế không lên tiếng.

Rất lâu sau, nàng mới thì thào một tiếng: “Có lẽ vậy!” Sau đó, nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhà kho.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, có người lảo đảo đi từ trong nhà kho ra, hiển nhiên là đã bị thương nặng, sau đó, lại có thêm vài người đi ra.

Một lát sau, tài xế nhỏ giọng kêu lên: “Ra rồi kìa!”

“Lấy được chưa?” Sau đó, nàng vui vẻ kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên khởi động xe, đạp chân ga phóng nhanh đến cửa nhà kho.

Cô gái mê hoặc ở phía sau mở cửa xe, quay ra hô một tiếng với ba người ở bên cạnh.

“Lên xe!”

Ba người điểm mũi chân một cái, nhanh chóng nhảy vào xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe lại lao nhanh như một cơn gió.

Ba người vùa lên xe đều là phụ nữ tầm 30 tuổi, người ở giữa lấy một cái hộp gỗ kẹp ở dưới nách ra, nói: “Triệu tiểu thư, đồ đã đến tay, nhưng mà, tiếp đó phải làm gì bây giờ?”

Bọn họ là may mắn nên mới cướp được, những người khác sẽ còn đuổi theo không bỏ.

“Để tôi nghĩ một chút đã!”

Cô gái mê hoặc ngửa người ra sau, ngón tay ngọc khẽ vuốt những sợi tóc như mực, chìm vào suy tư.

“Có rồi!” Bỗng nhiên, nàng lại nghĩ đến điều gì đó, môi đo nhếch lên, cười thản nhiên nói: “Đi khách sạn được, ngày mai, chúng ta đi Hoa Thiên!”

……

Sáu giờ sáng, người ngọc mở mắt đúng giờ.

Trong phòng, nhiệt độ khá ấm áp, nên nàng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, che khuất một nửa thân thể, để lộ từng mảng từng mảng trắng nõn như tuyết.

Nhưng đường cong kinh người, sung mãn mà sừng sững, vòng eo bằng phẳng trắng như tuyết, không có chút thịt thừa, săn chắc mà bóng loáng, xuống chút nữa, đường cong bỗng nhiên bành trướng.

Một đôi đùi đẹp trơn bóng và thẳng tắp giống như ngà voi, trông hết sức lóa mắt.

Ở eo còn có một dấu vết nhàn nhạt do dây nhỏ tạo thành, cái miếng vài bằng tơ màu trắng kia, căn bản không quấn được mật đào to lớn này.

Nàng nằm lặng một lúc, mở to đôi mắt đẹp mà nhìn lên trần nhà.

Ánh mắt từ mơ hồ đến thanh tỉnh.

Nàng nhớ ra, nàng nằm mơ một giấc mơ, lại mơ thấy tên kia, trong mơ, hình như tên kia gặp nguy hiểu, sau đó nàng xuất hiện, anh hùng cứu mỹ. . .

Nàng nhớ lại chi tiết, toàn thân không khỏi căng cứng, hàm răng cắn chặt, tự nhiên lại sinh ra một cảm giác xấu hổ.

Đường Nguyệt Dao ơi Đường Nguyệt Dao, sao mày lại nhàm chán như vậy, lại mơ một giấc mơ mất mặt như vậy!

Đường Nguyệt Dao siết chặt tay ngọc, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Quá xấu hổ!

Nàng không kìm được mà che kín mặt, có thể nhìn thấy khuôn mặt đang hồng hồng của nàng, từ từ biến thành một màu đỏ ửng thông qua khe hở giữa các ngón tay.

Đôi con ngươi vẫn luôn lạnh lùng và hờ hững cũng nổi lên ánh nước và có chút vũ mị.

“A- - - --!”

Nàng nghiêng người, tay ngọc nắm chặt, đánh vào gối đầu, rồi lại vỗ vỗ đầu của mình.

Làm sao nàng có thể mơ giấc mơ như vậy chứ!

Cái tên ăn chơi trác tác kia xứng đáng được nàng cứu sao!

Nàng cắn môi đỏ, trong lòng lại hầm hừ vài tiếng.

Trong khi suy nghĩ lung tung, nàng lại nhớ đến những chuyện ở khách sạn bên nước N, đột nhiên lại muốn chết, đã nhiều ngày như vậy rồi mà nàng vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện đó.

Nàng cảm thấy, hình tượng của nàng đã bị hủy hoại, tâm tính của nàng cũng bị sập rồi!

Điều may mắn duy nhất là, chỉ có hai người bọn họ biết chuyện này, còn chưa đến mức bết bát nhất.

Haiz!

Nửa ngày sau, Đường Nguyệt Dao lười biếng bò dậy, đi vào phòng tắm.

Cộc cộc!

Chân ngọc khẽ động, dáng người uyển chuyển chập chờn, tràn lên những gợn sóng mê người, đường vân màu vàng kim nhạt ở sau lưng cũng hơi phát sáng trong căn phòng mờ tối.

Nàng sờ lấy cái dây nhỏ bên eo, kéo nhẹ một cái, rồi ngồi xuống bồn cầu, tay chống cằm, lại bắt đầu than thở.

Hết chương 1571.
Bình Luận (0)
Comment