Ngày hôm đó, tại sao nàng lại muốn uống rượu chứ?
Nếu như không uống rượu, thì nàng vẫn còn rất cao ngạo và lạnh lùng, hình tượng của nàng cũng không bị sụp đổ, cũng không mất mặt như vậy.
Buổi tối hôm đó, chắc chắn anh ta đã chê cười mình!
Răng rắc!
Đôi mắt đẹp của nàng trừng một cái, tay ngọc bóp chặt đến mức kêu lên răng rắc.
Tất cả đều là lỗi của anh ta, còn cả con hồ ly tinh nữa, đừng để cho nàng gặp được. . .
Một lát sau, nàng đứng dậy, rồi lao vào buống tắm rửa.
Nàng tắm bằng nước lạnh, dù là giữa mùa đông thì nàng có dùng nước lạnh cũng không có cảm giác gì, trái lại còn thấy sảng khoái hơn, tắm rửa xong liền thay quần áo.
Một lúc sau, mặc quần áo xong, nàng cũng không trang điểm, mà cứ đi ra ngoài như vậy.
Biệt thự của nàng ở trong núi, rất vắng vẻ, mỗi ngày phải mất khá nhiều thời gian để đi vào trung tâm thành phố, cho nên nàng phải đi từ sớm.
Đường Nguyệt Dao lên xe, lại nhớ ra chuyện gì đó, thì thào một câu: “Hình như mấy hôm nay có ít việc.”
Nàng cũng mơ hồ nghe nói qua vài chuyện gần đây, nhưng cũng không quá quan tâm, dù sao nàng cũng đã về hưu, liên quan rắm gì đến nàng, trước kia nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, hiện giờ nàng chỉ muốn sống một cuộc sống về hưu nhàn nhã thôi.
Trên đường đi, nàng lại thì thầm: “Ai! Nhà này cũng quá xa rồi!”
Ban đầu, nàng mua chỗ này là vì cảm thấy phong cảnh nơi này rất tốt, rất thích hợp để ẩn cư, nhưng mà ở lâu, thì nàng lại cảm thấy có hơi bất tiện.
Nhưng nếu đổi nhà thì lại rất khó, bởi căn biệt thự này quá đắt, không dễ bán, mà nàng cũng không còn quá nhiều tiền, giá nhà ở Đế Kinh quá đắt.
“Để anh ta tăng lương cho mình!”
“Đúng thế, lát nữa phải bảo anh ta tăng lương! Không tăng thì mình, thì mình. . . thì. . . được rồi! Không tăng cũng thì thôi vậy!”
Đường Nguyệt Dao đi đến trung tâm thành phố, nàng mua bữa sáng rồi mới đến Thần Châu.
Hơn chín giờ, nàng chờ được người ở cửa, lại giả bộ như trùng hợp gặp mặt, rồi đi qua, đề cập đến chuyện tăng lương.
“Lại muốn tăng lương?”
Đường Nguyệt Dao khẽ cắn môi đỏ, hừ nói: “Cái gì gọi là lại, tôi cũng không đề cập được mấy lần mà! Hiện giờ vật giá leo thang. . .”
“Tiền của cô đâu?”
“Đều mua cổ phiếu của anh rồi, trong tay không còn nhiều tiền mặt.”
“Diệp Mặc hơi trầm ngâm, rồi nói: “Được rồi! Vậy thì tăng lương, tính theo năm nhé, 30 triệu một năm, không, 50 triệu đi! Đua chưa?”
Thân thủ của đội trưởng Đường vẫn đáng cái giá này.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Đường Nguyệt Dao vội vàng gật đầu, môi đỏ nhếch lên, lại không để mình cười thành tiếng, cái giá này, hoàn toàn vượt qua mong muốn của nàng, tên này cũng rất tốt nha!
Nàng còn cố gắng xụ mặt, giả bộ như là vẫn thản nhiên như không.
“Mình phát hiện ra, con người của tên này cũng rất tốt!”
Chờ người đi, nàng mới vênh mặt lên, hừ nhẹ một tiếng, rồi quay người, vui vẻ mà đi tuần tra.
Nàng lại gọi vài cốc trà sữa, lại thêm vài cái bánh ngọt, rồi đi tìm Lâm Lâm.
Mười giờ hơn, nàng nhận được điện thoại của Diệp Mặc, nói là có chuyện, muốn cùng nàng đi đến Hoa Thiên một chuyến.
“Chuyện gì vậy?” Đường Nguyệt Dao đi xuống dưới, vừa gặp Diệp Mặc thì liền nghi ngờ hỏi: “Muốn đi ký hợp đồng mới à?”
“Không phải! Lát nữa thuận tiện ký hợp đồng mới luôn cũng được, Ngô Diệu Long nói là có người điểm danh muốn gặp cô, cho nên gọi điện thoại hỏi tôi, nhờ tôi dẫn cô qua đó.”
Diệp Mặc vẫy tay, rồi đi về phía xe thể thao của mình.
“Điểm danh gặp tôi?” Đường Nguyệt Dao giật mình: “Làm sao có thể?”
Nàng lại không có trong danh sách vệ sĩ của công ty, làm sao có thể có người chọn nàng chứ, chẳng lẽ là. . . người nào đó biết nàng?
Diệp Mặc nói: “Tôi không biết, hình như người này còn biết cả tôi nữa, nghe Ngô Diệu Long nói, thì là một vị tiểu thư họ Triệu.”
Trong lòng Diệp Mặc cũng có một cái suy đoán, nhưng vẫn chưa xác định.
Bởi vì hắn chỉ mới gặp vị Triệu tiểu thư kia hai lần, cũng không tính là quen.
“Còn quen biết anh?” Đường Nguyệt Dao càng mơ hồ hơn.
Họ Triệu, lại biết cái tên này, cũng biết sự tồn tại của mình, rốt cuộc là ai đây?
Đường Nguyệt Dao mang theo nghi ngờ mà leo lên xe.
Trên đường đi, nàng đều đang suy nghĩ xem là ai, có thể là đám người quen biết khi còn ở nước ngoài, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.
“Đến rồi!”
Đến tòa nhà Hoa Thiên, hai người xuống xe, đi thang máy lên, vào văn phòng tổng giám đốc, vừa đẩy cửa ra, Diệp Mặc đảo mắt nhìn quanh, rồi lập tức ngẩn người.
Quả nhiên!
Vị mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sa lon uống trà kia, không phải vị Triệu tiểu thư kia thì là ai!
Hình như là một chuyên gia về lĩnh vực đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật thì phải!
“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Cô gái đứng dậy, trên gương mặt xinh đẹp và mê hoặc kia tràn ra một nụ cười rực rỡ, rung động lòng người, lại có vài phần quyến rũ câu hồn.
Răng rắc!
Đường Nguyệt Dao ở sau lưng đã bóp chặt tay ngọc, răng ngà cũng nghiến chặt lại.
Con hồ ly tinh này là ai?
Lần này, là hồ ly tinh thần, cái khí chất phong tao và quyến rũ này, còn mạnh hơn cả Ito và họ Hoàng kia nhiều.
Cái tên khốn khiếp này!
Đôi mắt đẹp của nàng trừng lên, nhìn chằm chằm vào bóng người đang xấu hổ ở phía trước, chút thiện cảm vừa xuất hiện đã biến mất không còn xót lại chút nào.