“Triệu tiểu thư!” Diệp Mặc mỉm cười, tiến lên phía trước: “Ngọn gió nào thổi cô đến Hoa Thiên vậy? Thế nào, có rắc rối gì à?” Diệp Mặc nói xong, liền bắt tay với nàng.
“Đúng là có chút phiền phức!”
Triệu Tinh Uyển cười khẽ, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào người thanh niên phía trước.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là một anh chàng cực kỳ đẹp trai thôi, nào ngờ, vị này vẫn còn lại một đại gia cực kỳ giàu có, còn là ông chủ của Hoa Thiên này nữa.
Hiện giờ, lại càng là thủ phủ nổi tiếng của Hoa quốc, tài sản cá nhân lên đến ngàn tỷ.
Trẻ tuổi như vậy mà đã trở thành thủ phủ rồi, anh chàng đẹp trai này thật thần kỳ!
Những xí nghiệp ở dưới cờ, mặc kệ là Đông Đằng hay là Thần Châu, thì đều là những xí nghiệp nổi tiếng toàn cầu, còn cả Hoa Thiên này cũng rất lợi hại.
Nàng cũng không quên, vị cao thủ lần trước truy tung được Tiểu Anna cũng đến từ Hoa Thiên.
Phải biết, Tiểu Anna chính là một trong những hacker mạnh nhất thế giới đấy, mà Hoa Thiên này còn ẩn giấu một hacker càng lợi hại hơn.
Cộng thêm vị Đường tiểu thư ở phía sau kia nữa, Hoa Thiên này quả nhiên là tàng long ngọa hổ!
Triệu Tinh Uyển ngước mắt lên, nhìn về phía người ngọc cao ngạo ở phía sau rồi mỉm cười.
Khi tiếp xúc đến đôi mắt lạnh lẽo của đối phương thì nàng hơi giật mình, lại quay sang nhìn người thanh niên kia, chợt nhận ra gì đó, lại thấy hơi ngạc nhiên, rồi lại bật cười một tiếng.
Diệp Mặc quay người, chỉ người ngọc ở phía sau lưng, nói: “Triệu tiểu thư, cô nhận ra đội trưởng Đường?”
“Không nhận ra, nhưng từng nghe nói đến!” Triệu Tinh Uyển cười nói: “Danh tiếng của Đường tiểu thư ở nước ngoài, phải nói là như sấm bên tai, giống như một nhân vật truyền kỳ vậy, trước kia tôi nghe nói Đường tiểu thư về nước, sau đó gia nhập Hoa Thiên, cho nên lần này cố tình đến Hoa Thiên để mời cô ấy. . .”
“Truyền kỳ?” Diệp Mặc nghe thế thì hơi giật mình, quay đầu lại nhìn.
Người ngọc liếc xéo một cái, tựa như đang nói, anh không tin sao!
Diệp Mặc không lên tiếng, quay đầu trở vè: “Triệu tiểu thư, là rắc rối gì vậy? Thật sự cần thiết đội trưởng Đường ra tay cơ à?”
Triệu Tinh Uyển còn chưa kịp mở miệng, Đường Nguyệt Dao đã quát lạnh: “Tôi không có hứng thú.”
“Đội trưởng Đường. . .”
“Đây không thuộc phạm vi công việc của tôi!”
Đường Nguyệt Dao khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đôi mắt lạnh lẽo của nàng hơi híp lại, có hơi không vui mà trừng mắt với khuôn mặt quyến rũ mê hoặc kia, nàng rất không thích người phụ nữ này, không, phải nói là rất chán ghét.
Triệu Tinh Uyển mỉm cười đầy thâm ý, nói: “Đường tiểu thư, hình như cô rất có địch ý với tôi à! Cô yên tâm, tôi không có chút uy hiếp nào đâu.”
Đường Nguyệt Dao nghe vậy liền sững sờ, lông mày dựng lên.
Ý của con mụ này là, chê cười nàng ghen à?
Thật sự là nực cười!
Nàng mà ghen sao, không hề!
Đường Nguyệt Dao trợn mắt phượng lên, tức giận mà lườm qua, rồi quát lạnh: “Triệu tiểu thư, chắc cô hiểu lầm rồi, tôi không có địch ý gì với cô! Tôi chỉ là ngại phiền, cho nên không muốn nhận công việc này thôi!”
“Vậy sao?” Triệu Tinh Uyển nhướn mày, lại mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người thanh niên trước người: “Diệp tiên sinh, chuyện này tương đối đối quan trọng, công việc này chỉ có Đường tiểu thư mới có thể làm được, anh vẫn khuyên cô ấy một chút đi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Triệu tiểu thư không ngại liền nói một chút!”
Diệp Mặc nói xong liền ngồi xuống một bên.
“Được!”
Triệu Tinh Uyển ưu nhã ngồi xuống, cầm cái ví ở bên cạnh lên, lấy một tấm ảnh chụp rồi đặt lên bàn.
Diệp Mặc nhìn kỹ vào, con ngươi lập tức co rụt lại.
Trên tấm ảnh này, chính là một khối ngọc, chính hắn khối ngọc mà hắn từng tìm hiểu.
“Ngọc cổ?” Diệp Mặc mỉm cười như không có gì.
“Đúng, nhưng nó không phải một khối ngọc cổ bình thường.”
“Lai lịch của nó. . . hợp pháp sao?”
Triệu Tinh Uyển chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Diệp Mặc lắc đầu nói: “Triệu tiểu thư, xem ra thứ này của cô rất phỏng tay đấy! Hoa Thiên chúng tôi không thể dính đến mấy thứ không hợp pháp này.”
Triệu Tinh Uyển cười nói: “Diệp tiên sinh, anh yên tâm, tôi không phải là con buôn đầu cơ trực lợi di vật văn hóa, tôi cũng khinh thường làm loại chuyện này, tôi chỉ muốn lấy khối ngọc này để nghiên cứu một chút thôi, chờ xong việc liền sẽ trả lại cho quốc gia.”
“Nghiên cứu?”
“Đúng vậy, khối ngọc này hơi đặc biệt, 10 ngày, không, bảy ngày thôi! Bảy ngày sau, tôi liền nộp khối ngọc này cho quốc gia, mà trong thời gian này, tôi cần Đường tiểu thư và Hoa Thiên của các anh bảo vệ!”
Diệp Mặc thấy hơi tò mò: “Khối ngọc này. . . có gì đặc biệt?”
Dù khối ngọc này rất có giá trị, nhưng cũng không đến nỗi tạo thành vụ án diệt cả nhà, để người ta không từ mọi thủ đoạn mà cướp đoạt chứ.
“Chuyện này, nói ra sợ Diệp tiên sinh anh không tin, nhưng có lẽ Đường tiểu thư cũng đã nghe nói qua một chút, bởi vì Đường tiểu thư là nhân sĩ trong giang hồ, nên chắc chắn cũng đã nghe qua truyền thuyết về khối ngọc này.”
“Hiện giờ, những người muốn cướp khối ngọc này đều là nhân sĩ giang hồ như Đường tiểu thư, người người đều mang tuyệt kỹ, tôi cũng đã mời một số người, nên tối hôm qua may mắn cướp được.”
Nàng nói xong liền ngẩng đầu nhìn người ngọc lạnh lùng và cao ngạo kia.
Người ngọc nhíu mày, ánh mắt hơi hoang mang giống như đang suy nghĩ điều gì.