Triệu Tinh Uyển hơi kinh ngạc: “Đường tiểu thư, cô không biết sao?”
Đường Nguyệt Dao lắc đầu: “Không nghĩ ra.”
Triệu Tinh Uyển thì thào: “Vậy thì thật kỳ lạ.”
Thân thủ của Đường tiểu thư lợi hại như vậy, chắc chắn là xuất thần từ các môn phái lớn, hoặc là có sư phụ lợi hại, vậy tại sao lại có thể không biết chuyện mà tất cả nhân sĩ giang hồ đều biết?
Triệu Tinh Uyển nghiêm túc nói: “Tóm lại, khối ngọc này rất đặc biệt, có rất nhiều người muốn cướp nó, tôi cần bảy ngày, bảy ngày sau tôi sẽ giao nó cho Diệp tiên sinh anh, rồi anh đi giao nộp cho quốc gia.”
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, không có lập tức đồng ý: “Khối ngọc này đang ở đâu?”
“Dưới nhà, trong tay phụ tá của tôi!”
“Để tôi suy nghĩ một chút!”
Diệp Mặc gõ ngón tay lên bàn, lại chìm vào suy tư.
Chuyện này, đúng là rất nguy hiểm, bởi vì đối thủ đều không phải người bình thường, Lý Thành Hổ kia cũng có thân thủ khá lợi hại, lại còn là nhân vật hung ác nữa.
Hơn nữa, sau lưng người này còn có một tổ tức, khẳng định không chỉ có một nhân vật lợi hại.
Triệu tiểu thư cũng đã nói, có rất nhiều người muốn cướp nó, khẳng định là không chỉ một Huyết Diễm đâu.
Nếu để một mình đội trưởng Đường đi thì hắn lại không yên lòng, nhưng nếu phái một đám vệ sĩ đi thì hắn cũng không yên lòng, chẳng may chết người thì sao!
Đều là người của mình, nên hắn không nỡ lòng.
“Như vậy đi, để tôi gọi điện thoại trước đã!”
Một lát sau, Diệp Mặc nghĩ đến cái gì, liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cuộc.
Điện thoại vừa thông, Diệp Mặc trầm giọng nói: “Là tôi, Diệp Mặc!”
Đầu bên kia truyến đến một tiếng ‘ầm, giống như là điện thoại rơi xuống đất, sau đó lại có âm thanh vang lên: “Mỹ nữ, ngừng một chút, tôi nhận điện thoại đã!”
Giọng nói có chút run rẩy, giống như là đang rên rỉ.
Tiếp đó, lại có giọng của phụ nữ vang lên, lại hắng giọng, rồi nhổ một ngụm nước.
“Alo! Ba ba. . . à không, cha nuôi, tìm con có chuyện gì không?”
Diệp Mặc sửng sốt một chút, sắc mặt cũng trở nên hơi cổ quái.
Lúc này, giọng nói phụ nữ kia lại vang lên, cúi đầu phàn nàn: “Anh đẹp trai, anh chơi thuốc à! Miệng em tê rồi này!”
“Xuỵt!” Trần Thiên Hạo vội vàng ngăn lại.
Tiếp đó, anh ta liền cười nhiệt tình, nói: “Cha nuôi, ngài ở đâu?”
Khóe miệng Diệp Mặc giật giật vài cái, lại liếc mắt nhìn Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh, nàng có tai mắt tinh tường, nên tất nhiên là nghe thấy, còn đang trợn trắng mắt kìa.
Diệp Mặc ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Anh vẫn còn ở trong nước à!”
“Vẫn ở vẫn ở!” Trần Thiên Hạo trả lời rất nhanh.
Diệp Mặc nói: “Có một ủy thác, anh muốn nhận không? Tiền không phải là vấn đề, nhưng chỉ là tương đối nguy hiểm, khách hàng chỉ đích danh đội trưởng Đường, nhưng để cô ấy đi một mình thì tôi không yên lòng, anh là sư huynh của cô ấy, vừa hay qua giúp cô ấy luôn.”
Người ngọc ở bên cạnh nghe thấy thế, sắc mặt liền nhu hòa hơn vài phần.
Tên khốn lăng nhăng này vẫn còn biết lo lắng cho nàng! Coi như có chút lương tâm, đương nhiên, cái lo lắng này căn bản là không cần thiết.
Có điều, nàng vẫn thấy hơi vui vẻ.
“Được được! Gặp mặt ở đâu?”
“Anh đến Hoa Thiên đi! Mất bao lâu?”
“Một tiếng!”
“Được! À đúng rồi, nhớ phải tắm rửa sạch sẽ, sạch sẽ rồi hãy đến.”
Diệp Mặc nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Tinh Uyển hơi cau mày, tò mò hỏi một câu: “Đối phương là?”
Diệp Mặc nói: “A! Là sư huynh của đội trưởng Đường, thân thủ cũng rất lợi hại!”
Triệu Tinh Uyển vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá!”
Thân thủ của đội trưởng Đường mạnh mẽ như vậy, là sư huynh của cô ấy thì cũng không thể kém được.
“Triệu tiểu thư, Hoa Thiên chúng tôi sẽ nhận ủy thác này, hy vọng cô sẽ tuân thủ lời hứa của mình, bảy ngày, chỉ bảy ngày thôi, hy vọng sau bảy ngày cô có thể giao ngọc cô ra, rồi tôi sẽ giao nó cho quốc gia, một bảo bối như vậy không thể để nó lưu lạc bên ngoài được, cô thấy không đúng?”
“Còn về phần phí tổn. . .”
“30 triệu! Diệp tiên sinh, anh thấy thế nào?”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu, lại nhìn về phía Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh: “Đội trưởng Đường, 30 triệu này, một nửa về cô, một nửa về sư huynh của cô, cô thấy thế nào? Coi như vì cái báu vật quốc gia này đi!”
“Được!” Đường Nguyệt Dao do dự một chút, rồi vẫn gật đầu.
Mặc dù nàng rất chán ghét con hồ ly tinh này, có điều, nàng cũng thấy hơi hứng thú với khối ngọc này, động tĩnh mấy hôm nay, chắc cũng đều là vì khối ngọc này rồi!
Chỉ một khối ngọc thì có thể có gì đặc biệt chứ? Làm sao lại có nhiều người cướp đoạt như vậy?
Lúc nãy, khi nàng nói không biết thì con hồ ly tinh này rất kinh ngạc, chẳng lẽ. . . đây là chuyện nàng cần phải biết sao?
Nàng thật sự không nhớ được, có thể tên sư huynh khốn khiếp kia của nàng sẽ biết một chút!
Dù sao, sư phụ đã qua đời khi nàng còn rất nhỏ, sau đó nàng liền ra nước ngoài, lại bởi vì tính cách của nàng tương đối lạnh nhạt, nên cũng không tiếp xúc nhiều với các nhân sĩ giang hồ.
“Đường tiểu thư, hợp tác vui vẻ!” Triệu Tinh Uyển đứng đứng, đưa bàn tay ngọc ra.
Đường Nguyệt Dao lạnh lùng, rất không tình nguyện mà đưa tay ra nắm một chút, sau đó liền rụt về.