Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1580 - Chương 1580. Đường Tiểu Thư Quá Đáng Yêu!

Chương 1580. Đường tiểu thư quá đáng yêu!
Chương 1580. Đường tiểu thư quá đáng yêu!

Liêu Hữu Lâm vất vả bò lên, ông ta càng kinh hãi hơn, vội vàng ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Đây là yêu nghiệt gì vậy?

Một cước này, làm sao còn mạnh hơn cả truyền nhân của Bắc Thối như ông ta chứ!

Một đám đồ đệ vội vàng lao đến, đỡ Liêu Hữu Lâm dậy.

“Sư phụ, ngài không sao chứ?”

“Sư phụ, ngài cần gì phải nhường như vậy!”

“Đúng vậy, ngài diễn cũng hơi quá rồi đấy!”

Mấy tên đồ đệ vẫn cười hì hì, họ cảm thấy sư phụ mình đang diễn, bằng không thì làm sao có thể bay xa như vậy được!

“Câm miệng!”

Liêu Hữu Lâm tức giận đến nổ phổi, mở miệng mắng một tiếng, sau đó run lên, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Đậu xanh! Sư phụ, ngài thổ huyết rồi? Thật hay giả?”

Mấy tên đồ đệ lại giật nảy mình.

Liêu Hữu Lâm tức giận đến mức suýt ngất đi: “Cái đám heo này!”

“Cô nương, thân thủ tốt, Liêu Hữu Lâm tôi cam bái hạ phong! Mau, đi thôi! Không đi thì ở lại chờ chết à!” Liêu Hữu Lâm ôm quyền hô lên một tiếng, sau đó vội vàng quay người đi về phía xe.

Sắc mặt của ông ta đã tái nhợt, lại lo sợ bất an.

Vừa ngồi vào xe, ông ta lau máu trên khóe miệng, giận dữ mắng một câu: “Mẹ kiếp!”

Rốt cuộc ông ta cũng hiểu, vì sao khi ông ta hỏi những người kia về chiêu thức của vị cô nương này, thì đám người kia lại ấp a ấp úng, sau đó còn giật dây ông ta đến đây rồi.

Thì ra là lừa gạt ông ta nhảy vào hồ!

“Mấy tên khốn khiếp này!”

Liêu Hữu Lâm tức giận vỗ đùi, nhưng động tác quá mạnh nên động phải vết thương, liền đau đến nhe răng trợn mắt.

“Sư phụ, ngài thổ huyết thật á? Mỹ nữ kia thật sự lợi hại như vậy sao?”

Mấy tên đồ đệ vẫn còn hơi nghi ngờ.

Trong mắt bọn họ, bản lĩnh của sư phụ mình vô cùng cao cường, cũng có chút địa vị trong giang hồ, nhưng giờ phút này lại bị một chiêu hạ gục, chuyện này không khỏi quá giả rồi.

Đối thủ lại chỉ là một đại mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, tuổi tác mới hơn 20.

“Một đám heo!” Liêu Hữu Lâm tức không nhịn nổi, liền đánh mỗi tên một cái vào đầu: “Ta con mịa nó diễn làm gì, rảnh đến ngu rồi à! Cô nương kia. . .rất khó lường đấy!”

“Đừng nói là sư phụ các con là ta, mà toàn bộ giang hồ này, cũng không tìm ra vài người có thể đánh với cô ấy đâu.”

“Đậu xanh rau muống! Trâu bò như vậy sao! Lai lịch gì vậy?”

“Ta biết làm sao được, nhưng có thể dạy dỗ ra một đệ tử lợi hại như vậy, thì chắc chắn không phải người thường rồi, đúng là ta có một suy đoán, nhưng mà không thể nào như vậy được! Niên đại không khớp!”

“Thật là lạ!”

Liêu Hữu Lâm nhíu mày trầm tư, giống như nghĩ đến cái gì đó, nhưng sau đó lại lắc đầu, lộ ra vẻ buồn rầu.

“Mau mau, đi mau!”

Một lát sau, ông ta liếc qua bên kia một chút, rồi thúc giục đồ đệ của mình rời đi.

Khi chiếc xe khởi động, rời đi khỏi chỗ này, thì đúng lúc có một chiếc xe thể thao màu đen đi đến, vừa vặn đi ngang qua nhau.

Diệp Mặc lái xe đến trước cửa biệt thự, liền xuống xe.

Người ngọc vẫn đang đứng khoanh tay trước cửa, một bộ tây trang màu đen, gọn gàn lại phác họa ra những đường cong như ma quỷ của nàng, vòng eo thon gọn, bờ mông tròn sung mãn.

Một đôi đùi ngọc thon dài mà thẳng tắp khép chặt, dáng người lại càng có vẻ thẳng tắp, có một loại hiên ngang oai hùng, lại gợi cảm mà bốc lửa.

Một gương mặt ngọc lạnh lẽo và cao ngạo như mọi khi.

Diệp Mặc nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

“Anh đến rồi!” Nàng ngước khuôn mặt lóa mắt như ngọc sứ lên, giả bộ rất thản nhiên mà nói: “Đang ăn cơm, anh có muốn ăn một chút không?”

“Không được!” Diệp Mặc lắc đầu.

“Được rồi! Dù sao đồ ăn nơi này cũng không ngon!” Nàng hừ nhẹ một tiếng, quay người đi vào trong biệt thự, để lại cho Diệp Mặc một bóng lưng thướt tha khiêu gợi.

Trần Thiên Hạo tiến lên nghênh đón, còn đưa tay lau cái miệng bóng loáng một cái: “Hì hì! Sư muội tôi hơi xấu hổ thôi!”

Diệp Mặc nhìn Trần Thiên Hạo một cái, lại thấy hơi cặn lời.

Vị sư huynh này của đội trưởng Đường không được nghiêm túc lắm, trước đó còn muốn bán cả sư muội cho mình nữa.

Diệp Mặc liền chuyển đề tài: “Khụ! Mấy chiếc xe vừa rồi là cửa ai vậy?”

“Bắc Thối!” Trần Thiên Hạo cười nói: “Khá có tiếng tăm trong giang hồ, truyền nhân đời này của nhà họ là Liêu Hữu Lâm, cũng có chút công phu nhưng không nhiều, khẳng định không phải đối thủ của sư muội tôi rồi!”

Diệp Mặc gật đầu, rồi đi vào trong.

Trên bàn ăn rộng rãi, mỹ nhân quyến rũ có khí chất mê hoặc kia chậm rãi đứng lên, dùng giọng nói mềm mại và đáng yêu để chào hỏi: “Diệp tiên sinh!”

Người ngọc cao ngọc ở bên cạnh vừa ngồi xuống, liền cau mày một cái, nàng đã thấy hơi khó chịu rồi.

Con hồ ly tinh này lại nhiệt tình như vậy làm gì?

Những ngày gần đây, con hồ ly tinh này còn nhắc đi nhắc lại tình hình gặp gỡ của hai người cho nàng biết, thật sự là quá đáng giận!

Triệu Tinh Uyển liếc nhìn qua bên cạnh một cái, đôi môi đỏ nở nang hơi nhếch lên, cười rực rỡ nói: “Đường tiểu thư thật sự rất lợi hại! Tiền này, quả thật là quá giá trị!”

Vị Đường tiểu thư này quá đáng yêu, luôn luôn thích ghen, còn luôn nói một đằng mà làm một nẻo, tâm tư lại rất đơn giản!

Thật sự là làm cho người ta yêu thích, lại luôn không nhịn được mà muốn trêu chọc một chút!

Hết chương 1580.
Bình Luận (0)
Comment