Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1579 - Chương 1579. Liêu Hữu Lâm Kinh Ngạc!

Chương 1579. Liêu Hữu Lâm kinh ngạc!
Chương 1579. Liêu Hữu Lâm kinh ngạc!

Ba chiếc xe con màu đen lái đến, dừng lại trước cổng chính của căn biệt thự.

Trong chiếc xe ở giữa, có một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đang ngồi, người này có thân hình cao lớn vạm vỡ, tướng mạo đoan chính, dưới đôi mày rậm là cặp mắt hổ sáng ngời và trong vắt, ông ta hơi híp mắt lại, dáng vẻ ung dung nhàn nhã.

Ông ta liếc mắt nhìn về phía căn biệt thự, khinh thường mà nói: “Hừ! Chỉ là một con nhóc mà thôi, có gì phải sợ!”

Cái gọi là cao thủ, chẳng qua là một con nhóc mới hơn 20 tuổi mà thôi, hoàn toàn chính xác là có một chút bản lãnh, mấy đám người trước đều bị đánh cho chạy chật vật.

Kết quả này, tất nhiên đã tạo thành oanh động không nhỏ.

Từ trước đến giờ, không có nhiều phụ nữ tập võ, có thể trở thành cao thủ lại càng ít hơn.

Sau khi điều tra, thì bọn họ mới biết con nhóc này khá nổi tiếng ở nước ngoài, trước đó từng nhậm chức ở công ty an ninh Lôi Thần, trong vòng mấy năm mà chưa thất bại lần nào, còn được tôn sùng là một nhân vật giống như truyền kỳ, còn về phần lai lịch thì có hơi thần bí, cũng không biết sư thừa từ nơi nào.

Cũng không biết nhà nào may mắn như vậy, lại có một truyền nhân như thế!

Ông ta thừa nhận, con nhóc này có chút bản lãnh, nhưng mà, sau vài trận chiến ác liệt, tinh khí thần dều bị hao tổn, lúc này là thời điểm ông ta ra sân, thắng lợi là chuyện dễ như trở bàn tay, sau đó liền có thể dễ dàng chiếm đoạt bảo bối rồi.

Mấy tên đồ đệ ở bên cạnh liền mở miệng, bắt đầu nịnh nọt: “Sư phụ nói rất đúng, một cô bé mà thôi, có gì phải sợ.”

Liêu Hữu Lâm liếc mắt nhìn qua một cái, lại khẽ hừ một tiếng.

Với thân phận của ông ta thì mới có tư cách nói lời này, còn mấy thằng nhãi con này thì có tư cách gì để nói.

Sau đó, ông ta lại thở dài bất đắc dĩ.

Thời đại đã khác biệt, càng ngày càng có ít người chịu luyện võ, mấy tên đồ đệ của ông ta cũng chẳng có tên nào ra hồn.

Mà cũng không phải chỉ một mình nhà ông ta như vậy, đây là tình huống phổ biến hiện giờ, càng ngày càng có ít người trẻ tuổi ưu tú, trái lại thì ở nước ngoài có không ít nhân vật lợi hại.

“Đi thôi!”

Liêu Hữu Lâm hít nhẹ một hơi, nhảy xuống xe, bàn chân đạp mạnh xuống đất.

Ông ta đứng thẳng tắp, ngẩng đầu hét to.

“Bằng hữu bên trong, tại hạ là Liêu Hữu Lâm của Bắc Thôi, chuyên môn đến nhà để khiêu chiến!”

Trong biệt thự, liền có một thanh niên đi ra, trong tay người này còn cầm bát cơm, vội vàng và mấy miếng, ăn đến miệng bóng loáng: “Đậu xanh! Lại đến nữa! Không cho người ta ăn cơm à!”

Liêu Hữu Lâm híp mắt nhìn qua, quát nhẹ: “Cậu là người phương nào?”

Xem tướng mạo và tinh khí thần của người này, chắc chắn cũng là người tập võ.

Thanh niên không để ý đến ông ta, mà quay đầu rống một tiếng vào bên trong: “Sư muội, có việc làm rồi! Mau làm việc thôi, đánh xong rồi lại ăn!”

Đồng tử Liêu Hữu Lâm co rụt lại: “Sư muội?”

Con nhóc kia là sư muội của tên nhóc này?

Đã là đồng môn, vậy chắc hẳn tên nhóc này cũng có chút công phu.

Sau đó, ông ta liền nhìn thấy một bóng người cao gầy và tịnh lệ đi ra ngoài, ông ta quan sát một phen, liền lộ ra vài phầm cảm thản.

Con nhóc này, thật sự là một mỹ nhân!

Nếu như ông ta trẻ hơn mười tuổi, thì sợ rằng cũng bị mê mệt đến choáng váng đầu óc.

Liêu Hữu Lâm ôm quyền, cất cao giọng nói: “Cô nương, tại hạ Liêu Hữu Lâm của Bắc Thối, không biết cô nương sư thừa từ nhà nào?”

Đáp lại ông ta chỉ là một tiếng quát lạnh: “Đừng nói nhảm!”

Liêu Hữu Lâm nhất thời cau mày, trong lòng cảm thấy hơi không vui.

Sao con nhóc này lại vô lễ như vậy chứ, ông ta là người bề trên, ít nhiều gì cũng phải lễ phép ba phần chứ!

E rằng có vài phần bản lãnh liền tự cao tự đại, không coi ai ra gì, bất kính với bề trên! Mà cũng tốt, hôm nay ông ta sẽ ra tay dậy dỗ đám hậu bối này một phen.

“Cô nương, hôm nay tại hạ sẽ thay sư phụ cô mà cho cô một bài học! Để cho cô hiểu, cái gì gọi là quy củ giang hồ!”

Liêu Hữu Lâm quát lạnh một tiếng, bàn chân giẫm mạnh một cái, rồi lao nhanh ra ngoài.

“Ông cũng xứng?”

Người ngọc lại quát lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp lóa mắt kia đã tràn đầy sương lạnh, nàng sừng sững bất động như núi, lại đưa tay lên để chặn lại.

Bành!

Một tiếng vang trầm.

Sắc mặt Liêu Hữu Lâm lập tức cứng đờ, mắt hổ trừng một cái, lộ ra vài phần kinh hãi và không thể tin nổi.

Một mạch Bắc Thối của ông ta, chính là luyện công phu ở chân, đôi chân này đã có vài chục năm công lực, làm sao có thể bị chặn lại dễ dàng như vậy?

Thậm chí con nhóc này còn không thèm nhăn mày một cái, giống như. . . giống như là một cước này chỉ đủ gãi ngứa chứ chả có ý nghĩa gì vậy.

“Chỉ như vậy?”

Người ngọc liếc mắt nhìn qua, ông ta còn có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong đôi mắt đẹp kia.

Liêu Hữu Lâm đạp đạp lùi lại vài bước, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, trong lòng đã có sóng to gió lớn.

A, con nhóc này là quái vật xuất hiện từ chỗ nào vậy?

Ông ta hít một hơi lạnh, tâm thần kinh hãi khó bình tĩnh được.

“Đến lượt tôi!”

Một tiếng quát vang lên, ông ta chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt lóe lên, một làn gió thơm và kình phong sắc bén gào thét mà đến, một cái đá ngang đã đến ngay trước mắt.

Hai mắt ông ta trợn lên, lại vạn phần kinh hãi.

Nhanh!

Quá nhanh!

Chỉ dựa vào cỗ kình phong này, là ông ta cũng biết, sức mạnh của một cước này là mạnh bao nhiêu.

Nhưng muốn tránh cũng không tránh được, ông ta chỉ có thể vội vàng đưa tay lên, bảo vệ vị trí trái tim.

Bành!

Một tiếng vang trầm, lại thêm một tiếng kêu thảm, thân thể Liêu Hữu Lâm như bắn ngược ra sau như đạn pháo, sau khi bay thẳng đến năm sau mét thì mới rơi xuống đất.

Hết chương 1579.
Bình Luận (0)
Comment