Chiếc xe chầm rãi dừng lại.
Trên ghế lái phụ, Lý Thành Hổ nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao phía trước, lông mày đã nhíu chặt.
Sao tên nhãi họ Diệp này lại có quan hệ đến chuyện lần này nhỉ?
Tên này cũng không phải người trong giang hồ, làm sao lại dính vào?
Còn nữa, có vẻ như lần trước mình không hoa mắt thật, mà đúng là tên này đã xuất hiện, tên này cùng phe với đám cảnh sát đang điều tra khối ngọc đó sao?
Lần đó, tên này có nhận ra mình thật hay không?
Tài xế cau mày, hơi do dự mà hỏi: “Thành Hổ, muốn ra tay thật à?”
Dựa theo tình hình trước mắt, tên này có thể là người bên phía cảnh sát, nếu tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ rước lấy rắc rối lớn.
Lý Thành Hổ nói: “Hỏi rõ ràng đã, mặc kệ tên này là người bên nào, nhưng đây vẫn là một cơ hội rất tốt, không phải sao? Nếu như tên này có quan hệ với người phụ nữ thần bí kia, vậy chẳng phải chúng ta sẽ lập công to rồi sao!”
Tài xế hơi chần chờ, rồi vẫn gật đầu: “Được!”
Hai người đeo khẩu trang và kính râm đã chuẩn bị từ trước, rồi xuống xe.
“Người anh em, sao thế? Xe hỏng à?” Tài xế tên kia mở cửa bước xuống xe, liền cười hỏi: “Có cần giúp một tay không?”
Người đàn ông trung niên nói xong liền quan sát bốn phía, không có xe qua lại, chung quanh đây cũng không có camera, hoàn mỹ!
Diệp Mặc dựa vào cửa xe, nhếch miệng cười một tiếng: “Không hỏng!”
“Không hỏng sao?”
Đàn ông trung niên giật mình, trong mắt lóe lên một tia hoang mang.
Nếu không hỏng, vậy tại sao lại dừng xe?
Chẳng lẽ tên này phát hiện bọn họ theo dõi ở phía sau, cho nên mới chủ động dừng xe lại?
Chuyện này cũng không đúng, người bình thường gặp phải chuyện như này, chắc chắn sẽ tăng tốc bỏ chạy, nhất là đám người có tiền như này.
Tên này. . . to gan thật đấy!
Ông ta âm thầm hừ một tiếng, lại cảm thấy tên này quá tự tin rồi, thậm chí còn có chút ngông cuồng, biết có xe theo dõi mà còn dám chủ động dừng lại.
Nhìn kìa, lại còn cười nữa kìa!
Khóe mắt ông ta giật một cái, trong lòng thấy rất khó chịu.
Tên này thế mà không tôn trọng bọn họ chút nào!
Thật sự cho rằng bọn họ chỉ là mấy tên lưu manh bình thường thôi à!
“Ngu xuẩn!”
Lý Thành Hổ ở bên cạnh nhỏ giọng mắng một câu, giọng điệu đầy rẫy mỉa mai.
Bây giờ anh ta đã xác định, lần trước tên này căn bản là không phát hiện ra mình, mà do chính mình không giữ được bình tĩnh cho nên mới bại lộ, dù sao cảnh sát cũng không phát hiện ra mình, một tên công tử ăn chơi trác tác thì làm sao có thể phát hiện ra được chứ.
Diệp Mặc cười nói: “Không hỏng, tôi thấy hai người đi theo, cho nên dừng lại xem thôi.”
Người đàn ông trung niên đến gần, cười nói: “Ha ha! Vậy sao? Chắc cậu nhìn nhầm rồi! Chúng tôi trùng hợp đi qua đây thôi, cậu hiểu lầm rồi!”
“Ui! Xe không tệ nhỉ? Bao nhiêu tiền vậy?”
Ông ta cũng không vội, một công tử nhà giàu, tay trói gà không chặt, mặc kệ nhảy nhót thế nào thì cũng không thể chạy thoát được khỏi lòng bàn tay của hai người bọn họ.
“Hơn 100 triệu thôi!” Diệp Mặc vỗ vỗ thân xe, cười nói: “Ánh mắt anh rất khá đấy, biết nhìn hàng!”
“Đậu xanh!”
Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, sắc mặt cũng đã cứng đờ.
Cái xe này cmn có giá trị hơn 100 triệu?
Xe này làm bằng vàng à?
Kẻ có tiền đáng chết!
Ông ta lại liếc mắt nhìn xe, hàm răng cắn chặt, mắt đã đỏ ngầu.
Lý Thành Hổ ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Tên nhãi này lại khoe khoang trước mặt bọn họ à!
“Đúng là xe tốt!” Người đàn ông chung niên đi vòng quanh xe, lại ngước mắt lên nói: “Tôi thấy cậu vừa đi từ phía kia ra, là đang đi đâu vậy?”
Diệp Mặc nói: “Không có gì, đi gặp người bạn thôi!”
“Gặp bạn à!”
Mắt của hai người Lý Thành Hổ đều sáng lên.
Xem ra tên nhãi này có quan hệ với người phụ nữ thần bí kia thật, nói không chừng còn có thể mượn tên nhãi này để lấy được khối ngọc kia.
Đây chính là một cái công lớn đấy!
Ngay sau đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu ra hiệu với nhau.
“Bạn nào vậy?”
Người đàn ông trung niên tiến lên một bước, tay phải hơi nâng lên, đang định ra tay.
Nhưng ngay sau đó, thân hình ông ta cứng đờ, đôi mắt dưới kính râm đã trợn trừng trừng lên, bên trong tràn đầy kinh hãi và khó tin.
“Hình như chuyện này không liên quan đến anh thì phải! Đúng không. . . Mã Minh Tuấn?”
Người thanh niên đang dựa vào xe kia chỉ nhẹ nhàng nói một câu, nhưng rơi vào tai ông ta thì lại nổ ầm ầm như tiếng sét giữa trời quang.
Đầu ông ta ông lên một tiếng, cả người đều mờ mịt.
Tầm mười giây sau, ông ta giật mình tỉnh lại, một cỗ hơi lạnh thấu xương xông thẳng lên đỉnh đầu.
Giờ phút này, Lý Thành Hổ ở bên cạnh cũng cứng đờ, hai mắt trợn tròn lên với vẻ không thể tin nổi.
Trong lòng anh ta tràn đầy hoảng hốt, còn cho là mình nghe lầm.
Tên nhãi này. . . lại biết tên của đồng bạn mình sao?
Là bọn họ bại lộ rồi sao?
Không đúng!
Nếu như bại lộ thật, vậy cảnh sát phải đến rồi, nhưng mà nếu không bại lộ, vậy làm sao tên nhãi này lại có thể nói ra cái tên này chứ?