Trong lòng Lý Thành Hổ tràn đầy khó hiểu, lại híp mắt nhìn qua, vừa chạm vào ánh mắt của tên kia, lòng anh ta liền run lên, toàn thân đều nổi da gà.
Đối phương đã không cười đùa nữa, mà trên gương mặt đẹp như đao khắc kia đã tràn đầy vẻ lạnh lẽo, nhất là đôi mắt lạnh lẽo kìa thì còn khiến cho người nhìn thấy phải sợ hãi.
Trong chớp mắt, Lý Thành Hổ có một loại cảm giác hít thở không thông, giống như đã bị một ánh mắt đáng sợ của đối phương chấn nhiếp vậy.
Con bà nó!
Lý Thành Hổ cảm thấy rất hoang đường, đây không phải là một tên công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi đàng điếm sao, cũng chỉ tốt số một chút, có tiền lại có tài, nhưng mà cũng chỉ là một người bình thường thôi mà!
Một người bình thường, vì sao lại có khí thế kinh người như vậy chứ?
Mã Minh Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, khàn giọng nói, giọng nói còn có chút run rẩy: “Cậu. . . làm sao cậu lại biết tên tôi?”
Ông ta không hiểu được, chỉ cảm thấy tên nhãi trước mặt này có chút kỳ dị, rõ ràng là còn đang cười tủm tỉm như một công tử ca, nhưng chỉ chớp mắt, khí thế đã thay đổi, biến thành cực kỳ đáng sợ.
“Tôi không chỉ biế anh, mà còn biết cả anh ta nữa, Lý Thành Hổ, đúng không? Cai này tên khá thú vị đấy! Tại sao không gọi là Thành Long luôn?”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Lý Thành Hổ ở bên cạnh.
Ừng ực!
Toàn thân Lý Thành Hổ run lên, nuốt một ngụm nước miếng, tâm thần lại càng hoảng sợ hơn.
Anh ta run giọng nói: “Sao. . . sao anh lại biết tên tôi?”
“Tôi không chỉ biết tên của anh, tôi còn biết anh là người ở đâu, cha mẹ anh là ai, ở chỗ nào. . . tất cả mọi thứ đó, tôi đều rất rõ ràng.”
“Hôm ở hiện trường, tôi cũng không ngờ anh lại to gan như vậy, gây án xong còn dám quay lại, nhưng mà tiếc là để cho anh chạy mất!”
“Mấy ngày nay, tôi còn tưởng cảnh sát đã bắt được anh rồi, không ngờ. . . Anh cũng biết lẩn trốn phết nhỉ!”
Lý Thành Hổ nghe xong, sắc mặt càng ngây dại hơn.
Tên này. . . đây là chuyện gì?
Tại sao tên này lại biết tất cả mọi chuyện?
Hai mắt Lý Thành Hổ trợn tròn lên như chuông đồng, một loại cảm giác sợ hãi không tên đã chiếm đoạt lấy tinh thần của anh ta, để cho chân tay của anh ta run rẩy, càng run càng kịch liệt.
Nếu như tên này đã biết tất cả mà vẫn dám dừng xe lại, vậy chắc chắn là có nắm chắc, có thể là cảnh sát đang ở gần đây, đang bao vây bọn họ.
Mã Minh Tuấn ở bên cạnh cũng ý thức được điểm này, vội vàng quay người quan sát bốn phía chung quanh.
Tuy nhiên lại không phát hiện cái gì, nhưng tâm thần của ông ta vẫn vô cùng sợ hãi.
“Nhãi con, mày biết tất cả mọi chuyện đúng không! Vậy mày có biết, mày sẽ bị thua trong tay hai anh em bọn tao không?”
Mã Minh Tuấn bỗng nhiên hạ quyết tâm, cắn răng một cái, rồi đưa tay lên, chộp mạnh về phía trước.
Vì kế hoạch nên chỉ có thể bắt tên nhãi này làm con tin, như vậy bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Hai mắt Lý Thành Hổ sáng lên, có một loại vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đúng rồi!
Tên nhãi này bại lộ ở trước mặt hai người luyện võ bọn mình, đây chính là sơ hở lớn nhất, chỉ cần bắt được tên nhãi này, thì bọn họ sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng loại cảm giác vui sướng này vừa dâng lên, cũng chỉ được một hai giây, thì anh ta đã hoảng sợ khi nhìn thấy tên nhãi kia bỗng nhiên vung chân lên, một cước đã bay đồng bạn của mình đi, thân hình của Mã Minh Tuấn bay ra ngoài như một quả đạn pháo.
Gương mặt kia đã bị bóp méo vì cơn đau đớn kịch liệt, trong đôi mắt gần lồi ra ngoài kia đã tràn đầy hoảng sợ và khó tin.
Toàn thân Lý Thành Hổ chấn động như bị sét đánh.
Ông một tiếng, đầu anh ta ông lên, rồi triệt để mờ mịt mê man.
Đây. . . đây là chuyện gì thế này?
Mình đang nằm mơ đúng không?
Một cước này, ít nhất phải có vài chục năm công lực!
Tên nhãi này, ruốt cuộc là loại quái vật gì?
Không chỉ biết tất cả mọi thứ, mà còn có thực lực kinh người như vậy nữa!
“Quái vật!”
Lý Thành Hổ run rẩy, thì thào một tiếng, gương mặt đã là một mảnh trắng bệch, anh ta đã sợ đến hồn phi phách tán rồi.
“Mau! Chạy mau!”
Mã Minh Tuấn ngã xuống đất, cố gắng bật dậy, rồi liều mạng chạy về phía xe bên kia, ông ta cũng đã bị sợ vỡ mật rồi, mặc kệ tất cả, cứ chạy thoát khỏi đây rồi tính tiếp.
Lý Thành Hổ ngây người giay lát, rồi bừng tỉnh, quay người co cẳng lên chạy, lao vào trong xe, ngồi vào ghế lái, dùng đôi tay run rẩy để khởi động xe.
“Chờ tôi!”
Cuối cùng thì Mã Minh Tuấn cũng lao đến xe, vỗ cửa sổ xe một cái, rồi lại mở cửa xe, lao vào trong.
Lý Thành Hổ điên cuồng đạp mạnh chân ga, phóng nhanh như chớp.
Khi lướt qua chiếc xe thể thao kia, anh ta còn liếc mắt nhìn qua một chút, chỉ thấy tên quái vật kia dựa lưng vào cửa xe, khoan thai mà nhìn hai người họ, ánh mắt thâm thúy đáng sợ kia, lại làm cho anh ra run lên, suýt nữa thì đâm vào vách núi.
Ha ha ha!
Lý Thành Hổ giữ chặt vô lăng, lại điên cuồng đạp ga, cả người thì đang run rẩy, hai hàm răng đập vào nhau kêu lách cách.
Cho đến bây giờ, anh ta chưa bao giờ gặp một tên nào đáng sợ như vậy!
Anh ta đã gặp không ít người có bản lãnh cao cường, nhưng mà chưa bao giờ gặp một người quỷ dị như vậy, cặp mắt kia giống như biết hết tất cả mọi chuyện vậy, khi ở hiện trường vụ án, tên này chỉ cần liếc mắt là đã có thể tóm được anh ta rồi.
Lại còn biết tên của anh ta, lai lịch của anh ta. . .thậm chí còn biết cả cha mẹ của anh ta. . .
Vị thủ phủ trẻ tuổi này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Không phải là một công tử nhà giàu bình thường thôi sao?
Làm sao lại còn là một cao thủ, lại còn quỷ dị như vậy nữa?