Phốc!
Lúc này, có động tình từ phía sau truyền đến, Lý Thành Hổ liền quay đầu nhìn, Mã Minh Tuấn đã phun máu, rồi gục ở chỗ ngồi phía sau, không còn động tĩnh gì nữa, giống như là đã bị hôn mê.
“Không. . . không phải chứ! Chỉ. . . chỉ một cước?”
Lý Thành Hổ lại hoảng sợ, hoảng sợ đến cực hạn.
Chỉ tùy tiện đá một cước mà đã làm trọng thương một cao thủ luyện võ vài chục năm rồi, còn hôn mê nữa?
“Không được, không thể ở lại Hoa quốc được, phải báo cho đám người sư thúc rời khỏi đây ngay!”
Lý Thành Hổ lao nhanh trên đường, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng về đến nơi, đây là một tòa nhà có sân nhỏ ở khu vực vắng vẻ.
Lý Thành Hổ xuống xe, ôm Mã Minh Tuấn chạy vào trong nhà.
“Sư thúc, không xong rồi!”
Trong nhà, mấy người đang ngồi vây quanh một cái bàn, bọn họ đang thương lượng kế hoạch đêm nay, vừa nghe thấy động tĩnh thì đều đứng bật dậy, mở cửa ra xem thì sắc mặt đã thay đổi.
“Chuyện gì? Hô to gọi nhỏ làm gì? Hả? Minh Tuấn? Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông hung ác chăp tay, liếc mắt đánh giá một chút, sắc mặt liền âm trầm lại: “Thành Hổ, xảy ra chuyện gì? Hai người gặp phải cao thủ của nhà nào?”
Thân thủ của Mã Minh Tuấn cũng khá lợi hại, người có thể đánh Minh Tuấn trọng thương đến mức này, chắc hẳn phải là cao thủ Tông Sư, có thể là hai người đang giám thị thì bị phát hiện, rồi xảy ra xung đột, sau đó bị đả thương.
Lần này, cao thủ từ của các phương đều tụ tập tại đó, cho nên xảy ra chuyện cũng không quá kỳ lạ.
Lý Thành Hổ đặt người xuống, lo lắng nói: “Sư thúc, chúng ta phải chạy thôi! Không thể ở lại Hoa quốc được, mau đặt vé máy bay thôi, phải đi ngay, chậm là không kịp đâu!”
Sư thúc biến sắc: “Xảy ra chuyện gì? Cậu bại lộ rồi? Bị cảnh sát phát hiện rồi?”
“Không phải cảnh sát!” Lý Thành Hổ vội vàng lắc đầu: “Là tên nhãi kia!”
Sư thúc cau mày, trừng mắt quát nhẹ: “Tên nhãi nào? Cậu đang nói cái gì?”
Nếu đã không phải cảnh sát, thì có gì mà phải hoảng hốt chứ, Thành Hổ này thật sự là. . .!
“Chính là tên họ Diệp kia!” Lý Thành Hổ vội kêu lên: “Chính là tên đó, tên đó đã phát hiện ra chúng ta, cũng chính là hắn đã đánh Minh Tuấn trọng thương, tên đó chính là quái vật! Sư thúc, chúng ta chạy nhanh lên, không đi thì không kịp nữa rồi!”
Mấy người phía sau đều cười xùy một tiếng, bọn họ chỉ cảm thấy mấy lời này của Lý Thành Hổ quá hoang đường.
“Họ Diệp kia? Là tên nhãi thủ phủ à? Quái vật? Ha ha ha! Thành Hổ, cậu điên rồi à! Đầu óc hỏng rồi chứ?”
“Thành Hổ này nói lung tung cái gì vậy! Tên nhãi kia mà có thể đả thương Minh Tuấn sao? Đây không phải là chuyện tiếu lâm à!”
Một tên nhãi tay trói gà không chặt, lại còn là một công tử ăn chơi trác tác thì có bao nhiêu sức lực chứ, chỉ cần một người to cao bình thường là cũng có thể đánh cho tên đó răng rơi đầy đất rồi, chứ đừng nói đến một cao thủ như Minh Tuấn.
Thành Hổ này lại không thành thật, lại nói dối rồi!
Hơn nữa, còn nói dối hoang đường và ngu xuẩn như vậy, không có chút tiến bộ nào cả.
“Im miệng!”
Sư thúc thấy Lý Thành Hổ còn định nói tiếp, liền nổi giận không có chỗ phát tiết, tiến lên một bước, cho Lý Thành Hổ một bàn tay.
Ba!
Một tiếng vang giòn.
Lý Thành Hổ trực tiếp ngã ra đất, gương mặt cũng sưng đỏ lên.
“Cái thằng phế vật này! Có bài học lần trước mà vẫn chưa chừa à! Còn dám nói lung tung nữa à, tao không nên dẫn mày đi làm việc mới đúng!”
Sư thúc cắn răng, quát lạnh nói: “Loại lời nói dối cấp thấp này mà cũng có thể nói ra được, đúng là phế vật vô dụng.”
Ông ta cảm thấy, hai người này bị bại lộ, và Mã Minh Tuấn bị trọng thương, chắc chắn đều là do trách nhiệm của Thành Hổ, cho nên Thành Hổ mới có thể nghĩ ra mấy lời nói dối hoang đường như vậy để đùn đẩy trách nhiệm.
Lý Thành Hổ đứng lên, vẫn kích động mà gào thét như cũ: “Sư thúc, con. . .con nói thật mà, tên kia. . .chính là một tên quái vật, nếu không chạy thì sẽ không kịp mất!”
“Tên đó. . . tên đó biết tất cả mọi chuyện. . . Thực lực của tên đó vô cùng đáng sợ, chỉ một cước mà đã đánh Minh Tuấn thành ra như vậy. . .”
Lý Thành Hổ càng nói thì càng run rẩy.
“Ha ha! Biết tất cả mọi thứ? Thành Hổ, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Tên đó chỉ là một thằng nhóc con, thì biết cái đếch gì!’
“Còn một cước nữa chứ, Minh Tuấn lợi hại như vậy, làm sao có thể chứ!”
Mấy người phía sau lại cười rộ lên, bọn họ càng thấy hoang đường hơn, cũng cảm thấy đầu óc của Lý Thành Hổ này hỏng rồi.
“Tôi. . .tôi nói thật, sư thúc, ngài phải tin tưởng con. . .”
Lý Thành Hổ vẫn lo sợ không yên mà kêu lên, nhưng nghênh đón anh ta chỉ là một cái tát, khiến cho anh ta ngã lăn quay ra đất, anh ta vùng vẫy một lúc để bò dậy.
Nhưng đúng lúc này, anh ta nghe thấy cái gì đó, toàn thân lên chấn động, rồi cả người liền ngây dại.
Lý Thành Hổ quay người nhìn ra phía người, trong đôi mắt trợn trừng trừng kia đã tràn đầy hoảng sợ, anh ta nghe thấy tiếng động cơ ở bên ngoài.
Chính là chiếc xe thể thao màu đen đầy phong cách kia!
Tên quái vật kia. . .đến rồi!