“Tên đó. . . tên đó đến rồi!”
Lý Thành Hổ thì thào như nói mớ giữa ban ngày, trên khuôn mặt tái nhợt đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
“Mày nói cái gì?”
Người sư thúc hung ác kia hơi giật mình, sau đó lại ý thức được cái gì đó, đột nhiên ngước mắt nhìn ra ngoài, sắc mặt liền thay đổi.
“Mày. . .mày cái thằng phế vật này!”
Sư thúc nghiến răng nghiến lợi, tiến lên đá cho Lý Thành Hổ một cước.
Thành Hổ này hại Minh Tuấn thì cũng thôi đi, lại còn dẫn người về đến nơi này, nếu như đối phương báo cảnh sát, vậy không phải xong đời cả lũ rồi sao?
Mặc dù thân thủ của bọn họ mạnh mẽ, thế nhưng cũng không tránh được súng tiểu liên với lựu đạn mà!
“Thành sự không đủ, bại sự có thừa!”
Sắc mặt ông ta cũng đã tái nhợt, trông vô cùng khó coi.
Rõ ràng là đã lên kế hoạch xong xuôi, chuẩn bị ra tay ngay tối nay, lấy được thứ kia liền chạy ra nước ngoài luôn, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành, trở về ăn tết, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị phá hỏng bởi vì một tên phế vật ngu xuẩn.
Mấy người còn lại cũng nghe thấy tiếng xe ở bên người, họ cũng ý thức được chuyện không ổn, hình như bọn họ bị bại lộ rồi. . .
“Đường chủ, làm sao bây giờ?”
Bọn họ đều hơi kinh hãi.
Nói không chừng, bọn họ đã bị một đống đặc công bao vây rồi.
Sư thúc hơi trầm ngâm giây lát, lại chỉ vào một người trong số đó: “Cậu, ra ngoài xem thế nào.”
Người kia gật đầu, đi ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy lên tường sân, thò đầu ra nhìn một vòng chung quanh, sau đó lại nhảy xuống, chạy trở về, sắc mặt cực kỳ cổ quái.
Người kia nhỏ giọng nói: “Không có cảnh sát, ít nhất. . . thì cũng không phát hiện ra.”
“Không có cảnh sát? Vậy chiếc xe kia. . .”
“Có thấy, là một chiếc xe thể thao màu đen, chỉ có một người đứng ở cửa, người này. . .” Người kia nói xong thì sắc mặt càng cổ quái hơn, lại còn liếc nhìn về phía Lý Thành Hổ nằm trên mặt đất.
Tuy rằng ánh sáng không tốt, nhưng anh to vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, người đứng ở của chính là vị thủ phủ trẻ tuổi mà Lý Thành Hổ nói đến!
Nhưng chuyện này lại quá kỳ lạ, chẳng lẽ. . . những gì Lý Thành Hổ nói đều là thật?
Nhưng mà chuyện này cũng quá hoang đường rồi!
Sư thúc kia không vui mà quát lên: “Là ai?”
Người kia vừa định mở miệng nói, liền nghe ầm một tiếng, cửa ngoài sân đã bị đạp ra, một bóng người cất bước đi vào.
Mấy người trong nhà đều đồng loạt quay đầu nhìn qua bên đó.
Ngay sau đó, đồng tử của bọn họ co lại, có chút khó tin.
Người đi vào. . . lại chính là tên nhãi họ Diệp kia!
“Làm sao có thể?”
Sư thúc kia thì thào một câu, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt, chẳng lẽ Thành Hổ nói thật, tên nhãi thủ phủ này là cao thủ, là người đã thương Minh Tuấn?
Hơn nữa, người này con to gan đến mức xong vào đây một mình!
“Không! Điều này là không thể nào!”
Ông ta híp mắt nhìn một lúc, lại lắc đầu, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường, tên nhãi này chỉ là một công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, làm sao có thể có thực lực như thế được.
Nhất định là người khác đã đả thương Minh Tuấn.
Đúng rồi, lúc trước Thành Hổ đã nói là từng nhìn thấy tên nhãi này đứng chung với đám cảnh sát ở hiện trường án mạng, nói không chừng tên này là người của cảnh sát.
Hiện giờ cảnh sát chưa đến, nhưng đợi một lát thì sẽ đến, có lẽ tên nhãi này đang kéo dài thời gian thôi.
Ông ta suy tư một lát, lại nghĩ ra đối sách, liền quay người quát nhẹ với mấy người chung quanh: “Các cậu vào thu dọn đồ đạc đi, đừng để lại bất cứ dấu vết nào.”
Sau đó, ông ta chắp tay, cất bước đi ra ngoài.
“Anh bạn trẻ, cậu đi nhầm cửa rồi!”
Ông ta cười to, nhưng đôi mắt thâm độc kia đã híp lại, hung quang bắn bốn phía.
Một bước, hai bước. . .
Ông ta không ngừng tiến lại gần, ánh mắt nhìn ra bên ngoài để thăm dò, muốn xem xem là có người nào khác hay không, không biết vị cao thủ đả thương Minh Tuấn có đến hay không?
Thanh niên mỉm cười: “Không có! Tôi đạp, chính là cửa của các ông!”
Sư thúc kia lại cười nói: “Thật sao? Có phải. . . là có hiểu lầm gì rồi không? Ấy! Nhìn cậu khá quen mắt! Không phải là. . . Tôi đã từng xem qua tin tức về cậu!”
Trong lòng ông ta lại hơi kinh ngạc, bên ngoài không có ai, đúng là tên nhãi này đến một mình thật, quá to gan lớn mật rồi đấy!
“Là tôi!” Thanh niên lại cười: “Thật ra. . . tôi cũng biết ông.”
“A? Thật sao? Ha ha! Anh bạn trẻ, cậu nói đùa à!” Sư thúc kia khẽ giật mình, lại cười giễu cợt.
Tên nhãi này còn đòi lừa gạt ông ta nữa chứ!
“Điêu Hải Phong, năm nay 44 tuổi, người Thanh Hải, hai mươi năm trước đã ra nước ngoài, mười năm trước gia nhập Huyết Diễm, chắc hẳn ông học mạch Hồng gia quyền của Nam Quyền nhỉ!”
“Ông đã làm rất nhiều chuyện xấu! Giết người, phóng hỏa. . . ông làm không ít, ông ở bên ngoài thì sẽ không ai quản ông, nhưng hết lần này đến lần khác ông lại trở về đây. . .”
Thanh niên mỉm cười nói, giọng điệu hết sức bình thản, nhưng rơi vào trong tai vị sư thúc kia thì lại như sấm sét giữa trời quang.