Diệp Mặc vốn không định quản chuyện này, bởi cmar thấy cảnh sát có thể bắt được đám người này, nhưng không ngờ nhiều ngày rồi mà đám người này vẫn tiêu dao người vòng pháp luật, mà vì an toàn của đám người đội trưởng Đường, cho nên hắn chỉ có thể ra tay diệt trừ cái tai họa này.
Mấy phút đồng hồ sau, tiếng xe cộ dầy đặc truyền vào trong sân, sau đó có một đám vệ sị lao vào trong.
“Ông chủ!”
Diệp Mặc đứng lên, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, nói giống như lần trước, hiểu chưa?”
“Vâng! Đã biết!”
Đám vệ sĩ hơi giật mình, lại nhớ đến lần ông chủ bị đám người kia bắt cóc, sau đó chuyện lại được giải quyết trước khi bọn họ xuất hiện, xem ra lại là vị cao thủ ở sau lưng ông chủ đã ra tay rồi.
Đám người thu dọn hiện trường một chút, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi của xe cảnh sát.
Một bóng người tịnh lệ xông vào trong sân, chính là Trác Tâm Nghiên.
“Anh. . . anh không sao chứ?”
Đội trưởng Vương theo sát phía sau, anh ta vừa vào cửa thì cả người đều mờ mịt, đám người kia bị chất thành một đống ở trong sân, từng người từng người đều rất thê thảm: “Bọn họ. . . bọn họ là. . .?”
“Chính là bọn họ!” Diệp Mặc đi qua, chỉ chỉ: “Tên này đã gây án! Chính là tên thủ phạm mà các anh đã truy bắt một buổi chiều mà vẫn mất dấu đấy!”
Đội trưởng Vương nghe thấy câu này, mặt mo liền đỏ bừng.
Việc này chính là sỉ nhục của cảnh sát bọn họ!
Những ngày gần đây, anh ta đều không ngủ nổi, hai mắt đã đỏ bừng lên, tất cả đều bị truy tìm tung tích của hung thủ, nhưng không ngờ rằng, kết quả vẫn là bị vị Diệp thủ phủ này phát hiện.
Hơn nữa, lại còn bắt được, anh ta chẳng làm được cái gì cả.
“Vệ sĩ của tôi ra tay hơi nặng một chút, chết thì không chết được đâu, nhưng tôi đoán là bọn họ rất khó tỉnh lại, coi như tỉnh thì đầu óc cũng không tốt lắm, chuyện này. . . không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Mặc lại nói: “Những thứ này là đồ đạc của bọn họ, chắc hẳn là có thể tìm thấy chứng cứ phạm tội.”
“Không có vấn đề!” Đội trưởng Vương vội vàng gật đầu: “Coi như đánh chết cũng không sao, anh có thể giúp chúng tôi bắt được loại tội phạm hung ác này thì đã là giúp đỡ rất nhiều rồi.”
Trác Tâm Nghiên ở bên cạnh cũng gật đầu.
Loại tội phạm cõng mấy cái án mạng này, có thể cung cấp manh mối đã là công lớn rồi chứ đừng nói chi là bắt được, cảnh sát bọn họ còn cảm ơn không kịp nữa là!
Nàng hé miệng cười một tiếng, đưa tay ra: “Diệp tiên sinh, cảm ơn anh!”
Nàng biết ngay vị Diệp tiên sinh này không tầm thường mà, bằng không thì làm sao có thể tùy tiện tìm được nơi ẩn náu của đám người này chứ, hơn nữa còn bắt được luôn.
Diệp Mặc bắt tay với nàng, cười nói: “Không cần khách khí như vậy đâu, với lại, tôi cũng trùng hợp nhìn thấy bọn họ ở trên đường, nhận ra bọn họ cho nên mới biết chỗ này thôi!”
“Thật sao?” Trác Tâm Nghiên chớp chớp đôi mắt đẹp tươi sáng, khóe môi hơi cong lên, ý vị thâm trường nói: “Vậy đúng là trùng hợp thật!”
Diệp Mặc giơ cổ tay lên, nói: “Vậy. . .tôi có thể đi rồi chứ? Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà rồi!”
“Đương nhiên là có thể rồi! Tôi còn có việc phải làm, không tiễn anh, hôm nào lại mời anh đến nhà ăn cơm nhé!” Trác Tâm Nghiên cười nói, lại vẫy tay.
“Được!” Diệp Mặc gật đầu, vẫy tay chào một cái, rồi dẫn đám vệ sĩ rời đi.
Đội trưởng Vương nhìn đám người rời đi, ánh mắt hơi tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Còn mời về nhà, hai người thân thiết thế à?”
Chuyên gia Trác xinh đẹp như vậy, là một đóa hoa nổi danh của bộ, mà vị kia thì là thủ phủ trẻ tuổi, tài sản ngàn tỷ, tài hoa hơn người, đúng là rất xứng đôi.
“Em gái tôi thích anh ấy!” Trác Tâm Nghiên vuốt mái tóc đen, lạnh nhạt nói: “Em gái tôi còn làm ở công ty của anh ấy nữa, chính là nhà Thần Châu kia.”
“Ừ!” Đội trưởng Vương gật gù, rồi không nhắc lại vấn đề này nữa.
Anh ta tiến lên trước, kiểm tra thương thế của đám tội phạm kia: “Ai u, thương thế. . . nặng như này cơ à! Xe cứu thương đến chưa? Còn chưa gọi á? Mau gọi xe cứu thương đi! Đừng để đám người này chết, đám người này đừng hòng chết dễ dàng như vậy!”
Sau khi đứng lên, anh ta quay lại, gãi gãi đầu, mặt đầy vẻ phiền muộn: “Ai, chuyên gia Trác, cô nói xem, vì sao vị Diệp thủ phủ này lại trùng hợp gặp được đám người này chứ, còn sao tôi điều tra mãi mà vẫn không tìm được nhỉ?”
Hiển nhiên là đám người này rất có kinh nghiệm, năng lực phản trinh sát rất mạnh, cho nên nhiều ngày trôi qua mà bọn họ vẫn không tra được cái gì, bọn họ còn tưởng rằng đám người này đã chạy ra khỏi Đế Kinh rồi cơ.
Nhưng mà vị Diệp thủ phủ này. . . làm sao lại trùng hợp như vậy nhỉ?
Trác Tâm Nghiên liếc mắt nhìn qua, cười nói: “Đội trưởng Vương, anh thật sự tin đây là trùng hợp à?”
Đội trưởng Vương kinh ngạc nói: “A? Không phải sao? Không phải trùng hợp, thì chẳng lẽ anh ta điều tra ra được à? Anh ta tra kiểu gì? Dù anh ta có là thủ phủ thì cũng chỉ là một người bình thường thôi mà! Làm sao có thể tra được? Anh ta còn lợi hại hơn cả cảnh sát chúng ta à?”
“Người bình thường?” Trác Tâm Nghiên lại hé miệng cười: “Đội trưởng Vương, vị Diệp thủ phủ không bình thường chút nào đâu!”
Nàng nói xong liền ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét chứng cứ.
Đội trưởng Vương gãi đầu một cái, lại cau mày, gương mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.