Soạt!
Trong bồn tắm rộng lớn, sóng nước dập dờn.
Trên mặt nước có những cánh hoa đang trôi nổi và một đám hơi nước, mơ hồ có thể nhìn thấy một cơ thể trắng bóng uyển chuyển đang lặn dưới làn nước, nàng ngồi trong nước, mái tóc đen tán loạn như mây đen.
Da thịt của nàng rất trắng, ngọc thể như được điêu trác từ bạch ngọc, mỗi một đường cong và hình dáng đều hoàn mỹ không tì vết, bờ vai như đao tước, xương quai xanh tinh xảo, ngực trắng nõn tròn trịa, tuy rằng không sừng sững, nhưng cũng rất kinh người.
Vòng eo lại càng thon gọn, bằng phẳng săn chắc, không thấy một tia thịt thừa.
Dọc theo bờ mông sung mãn đi xuống là một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp, chân hình tròn trịa, lại hơi gầy gò thon gọn chứ không nở nang, nhưng càng thêm mê người và xinh đẹp.
Một đôi bàn chân mảnh khảnh, oánh nhuận tinh xảo.
Nếu liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một mảnh trắng nõn kinh tâm động phách.
Nàng giơ tay ngọc lên, ngón tay thon dài nắm một khối ngọc trắng hình nhẫn, dưới ánh đèn chiếu sáng bồn tắm, khối ngọc này vẫn phản chiếu lên một tia sáng chói mắt.
Nàng mở mắt ra, nín thở, nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay như muốn phát hiện ra thứ gì đó.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải thất vọng.
Ùng ục! Ùng ục!
Đôi môi đỏ không ngừng thổi bong bóng, nàng không nhịn được nữa, liền ngoi lên mặt nước.
Soạt!
Bọt nước văng khắp nơi, nàng lau mặt, một gương mặt xinh đẹp long lanh như ẩn như hiện hiện lên dưới màn sương mờ mông lung mộng ảo, một đôi mắt phượng hẹp dài rất hấp dẫn, lại yêu diễm mị hoặc giống như hồ ly vậy.
Ánh mắt chuyển một cái, liền có thể câu hồn đoạt phách người khác.
Những cánh hoa tươi đẹp dính vào da thịt trắng như tuyết của nàng, đúng lúc tô điểm thêm cho cơ thể uyển chuyển và quyến rũ của nàng bằng hai nét đỏ tươi, trong lúc nhất thời lại không thể phân biệt được là hoa đẹp hơn hay là cơ thể trắng nõn không tì vết của nàng đẹp hơn.
“Khối ngọc này. . .”
Nàng giơ tay ngọc lên, lại cau mày mà quan sát một lúc.
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, dùng lửa đốt, ngâm dưới nước, thậm chí còn dùng đến cả máu, thử xem có hiện tượng kỳ lạ nào không, nhưng mà kết quả lại chẳng có gì.
“Chậc!”
Nàng chậc chậc hai tiếng, lại vẫn không muốn từ bỏ, dù sao lần này nàng đã tốn không ít tiền, lại phải mạo hiểm không nhỏ, sao có thể từ bỏ dễ dàng được.
Nàng lại chui vào trong nước, nghiên cứu tỉ mỉ khối ngọc này.
Một lát sau, nàng lại chui ra khỏi nước, buồn rầu mà nhíu mày lại.
“Được rồi!”
Nước đã hơi nguội rồi, nàng quyết định hôm nay đến đây thôi.
Soạt!
Nàng bước về phía trước, từng bước đi ra khỏi bồn tắm, ánh sáng chiếu lên bóng lưng xinh đẹp của nàng, lập tức phun ra ánh sáng chói mắt, cực kỳ mê người.
Cộc cộc!
Nàng cầm khăn mặt để lau tóc, rồi bước chân trần về phòng ngủ.
“Không còn nhiều thời gian rồi!”
Lau khô cơ thể, nàng ngồi xuống bên giường, phong thái của nàng yểu điệu, xét tổng thể thì hơi thon gọn, nhưng mông lại khá lớn, vừa ngồi xuống liền bành trướng ra hình sung mãn và tròn trịa, rồi chìm vào trong lớp đệm mềm mại.
Nàng cầm miếng ngọc lên quan sát tỉ mỉ ở dưới ánh đèn.
Nàng luôn có cảm giác, khối ngọc này rất kỳ lạ, bằng không thì tại sao lại có nhiều người tranh cướp nó như vậy, mà truyền thuyết kia cũng có bài có bản hẳn hoi, được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ, còn nói là đã có người từng chiếm được một khối ngọc tương tự.
Chốc lát sau, nàng lại lắc đầu, lau khối ngọc rồi thả vào trong hộp.
Sấy tóc xong, nàng phủ thêm một bộ đồ ngủ, rồi ôm hộp đi ra ngoài.
Nàng cất hộp vào trong két sắt, rồi mới đi xuống dưới nhà, vừa vào phòng khách, liền thấy có hai bóng người đang ngồi, một là người ngọc cao ngọc đang khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, còn một người khác thì là một cô gái đáng yêu đang cầm Ipad, đeo tai nghe mà cày phim.
Người ngọc cao ngạo nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra, liếc mắt nhìn ra một chút rồi lại nhắm mắt lại lần nữa.
Uông Tiểu Đường cũng chú ý đến, liền tháo tai nghe xuống.
“Triệu tiểu thư!”
Triệu Tinh Uyển nở nụ cười xinh đẹp, châm rãi đi qua, kéo ghế ngồi xuống.
“Vất vả rồi!”
“Không có gì!” Uông Tiểu Đường mỉm cười, lại chỉ chỉ lên trên lầu: “Bọn họ đang theo dõi camera, Triệu tiểu thư cứ yên tâm, cho dù có người đột nhập, thì chắc chắn sẽ không thoát được ánh mắt của bọn họ đâu.”
“Tất nhiên là tôi yên tâm rồi!” Triệu Tinh Uyển nghiêng người, dùng tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp mị hoặc kia chuyển qua phía người ngọc cao ngạo: “Có Đường tiểu thư ở đâu, nên tôi rất yên tâm.”
Hàng mi của người ngọc cao ngạo run lên, nhưng không mở mắt ra, dường như là rất khinh thường.
Uông Tiểu Đường nhìn hai bên một chút, rồi cũng im lặng.
Đường tiểu thư ghen tuông hơi ghê, mà Triệu tiểu thư thì chỉ sợ thiên hạ không loạn, luôn luôn nhắc đến vị Diệp tiên sinh kia ở trước mặt Đường tiểu thư, giống như là cố ý chọc tức Đường tiểu thư vậy, cho nên quan hệ của hai người vẫn không tốt lắm.
Triệu tiểu thư rất hư nha!
Uông Tiểu Đường nhìn một lúc, rồi lại thì thào một câu.
Công nhận là vị Triệu tiểu thư này rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân khuynh thành, nếu chỉ so sánh dung mạo, thì không hề thua kém Đường tiểu thư, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt, Triệu tiểu thư có vẻ hơi xấu xa, nhất loại khí chất mị hoặc và quyến rũ này, vừa nhìn đã thấy là loại hồ ly tinh chuyên quyến rũ người, quỷ kế đa đoan, tâm tư rất nặng.