“Diệp tiên sinh!”
Mỹ nhân mị hoặc châm rãi đứng lên, đi lên nghênh đón, một chiếc váy đen có kiểu dáng mô phỏng váy dài, vừa đoan trang lại thanh nhã, đem dáng người uyển chuyển và cao gầy của nàng nổi bật hơn bao giờ hết.
Một đôi chân thon dài thẳng tắp, được bao bọc bởi tất đen mỏng manh, tân trang ra một hình dáng tròn trịa, gợi cảm và nóng bỏng.
Nàng nhếch đôi môi đỏ nở nang, câu lên một vệt má lúm đồng tiền mê người, lại có một loại quyến rũ câu hồn.
Người ngọc cao ngạo ở bên cạnh thì khoanh tay trước ngực, ngồi tại chỗ mà trợn trắng mắt lên.
Hồ ly tinh này, chỉ biết quyến rũ người khác là giỏi!
Nàng âm thầm hừ vài tiếng, nội tâm thấy rất khó chịu.
Ngay sau đó, đôi mắt đẹp của Triệu Tinh Uyển chuẩn qua, rồi cảm thán: “A…! Còn đưa bọn nhỏ đến à! Đã lớn như vậy rồi cơ à, tôi nhớ lần đầu tiên gặp, thì bọn nhỏ vẫn còn bé như vầy.”
“Tôi có thể bế một đứa không? Nặng thật! Biết gọi dì chưa? Gọi dì xem nào!”
Nàng ôm bé gái lên, hôn hít vài cái.
Uông Tiểu Đường cũng đi qua, nắm bàn tay nhỏ kia, mặt mũi tràn đầy sợ hãi thán phục: “Xinh đẹp quá!”
Bé gái trước mặt này xinh đẹp giống như một tiểu tiên nữ vậy, cặp mắt to và trong veo như nước, nhìn trông vô cùng dễ thương, khiến người nhìn thấy tan chảy.
Trần Thiên Hạo ở một bên nhìn bé trai, quan sát một chút rồi thở dài: “Đứa nhóc này thật sự quá bất hạnh! Tuổi còn nhỏ mà đã mất sạch phiền não rồi!”
Vừa ra đời, trong nhà có hơn ngàn tỷ, cuộc sống như vậy nhàm chán và đơn điệu đến mức nào chứ, cơ hội đầu thai tốt như vậy mà nhường cho mình thì tốt rồi, mình cũng muốn nếm thử cuộc sống không có phiền não và buồn bực.
Diệp Mặc để bé trai xuống, đi đến trước bàn, khẽ vuốt hộp gỗ đặt ở trên bàn.
“Khối ngọc này. . .!”
Triệu Tinh Uyển đưa bé gái cho Uông Tiểu Đường, đi qua, lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc là không nghiên cứu ra cái gì cả.”
“Vậy. . .dựa theo ước định, tôi sẽ cầm khối ngọc này giao cho cảnh sát, dù sao khối ngọc này cũng liên quan đến hai vụ án mạng.” Diệp Mặc mở hộp, lấy khối ngọc ở bên trong ra.
“Được!” Triệu Tinh Uyển gật đầu, tiếp đó lại hơi cau mày lại: “Nhắc đến cũng kỳ lạ, vì sao đám người Huyết Diễm kia. . . lại không xuất hiện nhỉ, mấy ngày nay tôi còn đang lo lắng. . .”
Diệp Mặc nói: “Bị bắt từ lâu rồi!”
“A? Thật sao?” Triệu Tinh Uyển khẽ giật mình, mặt đầy ngạc nhiên.
“Bị bắt mấy ngày trước rồi, một mẻ hốt gọn, tôi có không ít bạn bè làm cảnh sát, cho nên đã nghe bọn họ nói qua.”
“Bảo sao!”
“Vậy tôi cầm đi nhé!” Diệp Mặc nói xong, liền thả khối ngọc vào hộp, đóng nắp vào, định cầm đi.
Trần Thiên Hạo ở một bên hơi gấp, vội vàng hô lên một tiếng: “Ai! Chờ đã!”
Mang cái hộp này đi rồi? Nhanh như vậy sao?
Vậy chẳng phải mình không còn cơ hội rồi sao?
Diệp Mặc dừng lại, nhìn về phía Trần Thiên Hạo: “Sao thế?”
Trần Thiên Hạo xoa xoa tay, mặt đầy sốt ruột mà nhìn qua: “Khụ khụ! Thật ra. . .tôi biết một chút về khối ngọc này!”
Triệu Tinh Uyển lại ngạc nhiên: “Anh biết?”
Hóa ra mình bận rộn bảy ngày này là uổng công à?
“Tôi cũng không chắc chắn lắm, bởi vì khi tôi còn rất nhỏ, thì có nghe sư phụ nhắc đến vài câu, muốn khám phá bí ẩn của khối ngọc này, chỉ có một biện pháp. . .” Triệu Tinh Uyển đứng dậy đi qua, mở nắp hộp, nhìn khối ngọc bên trong.
“Biện pháp gì?”
Triệu Tinh Uyển gằn từng chữ một: “Đánh nát nó!”
“Đánh nát?” Diệp Mặc nhướn mày lên.
Khối ngọc này có lịch sử cực kỳ lâu đời, có thể nói là bảo vật cấp quốc gia, sao có thể tùy tiện đánh nát được, chẳng may không được thì sao?
Triệu Tinh Uyển ở một bên khẽ cắn môi, tự lẩm bẩm: “Sao mình không nghĩ ra chứ?”
Ngay sau đó, nàng lại hơi lắc đầu.
Dù cho nàng có nghĩ ra cách này, nhưng có lẽ nàng cũng không dám nếm thử.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”
“70 80% đi!” Trần Thiên Hạo nói: “Cũng không cần đánh nát hoàn toàn, bẻ gãy cũng được, sau đó có thể chữa trị nó, rồi vẫn có thể giao nó lên trên, nó vẫn là một bảo vật quốc gia như cũ.”
“Chuyện này. . .” Diệp Mặc hơi do dự.
Một lát sau, hắn vẫn gật đầu: “Được rồi!”
Hoàn toàn chính xác là khối ngọc này có bí ẩn, nếu cứ nộp lên trên, cất giữ nó trong viện bảo tàng như vậy thì thực sự đáng tiếc!
“Để tôi!” Trần Thiên Hạo nói xong, liền nắm khối ngọc trong tay, khẽ hít một hơi.
Trong miệng còn lẩm bẩm: “Nhất định phải chọn mình! Nhất định phải chọn mình!”
Tất cả những người còn lại đều vây quanh, tò mò nhìn qua.
Ngay sau đó, một tiếng vang giòn, khối ngọc đã bị gãy.
Ban đầu cũng không có gì cả, nhưng tầm mười giây sau, chỉ thấy có một chùm ánh sáng vàng óng bay ra từ trong miệng vết nứt, ánh sáng của nó chói mắt giống như một ngôi sao chổi vậy.
“Trời ạ. . .!”
Có vài người kêu lên, tất cả mọi người đều rất rung động.
Tình cảnh trước mắt này, không nghi ngờ gì là đã vượt qua khỏi thường thức, đã có chút ý vị siêu nhiên rồi.