Diệp Mặc chỉ híp mắt, cẩn thận quan sát chùm sáng kia, hắn muốn biết đây rốt cuộc là loại hình năng lượng nào.
Chùm sáng lúc tụ lúc tán, biến ảo một lúc, rồi trôi về phía Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo thấy thế, mặt liền hiện lên vẻ vui mừng như điên.
Nếu như mình có thể lấy được sức mạnh này, mình liền có thể xoay người, liền có thể đè được vị sư muội đáng sợ của mình xuống, còn có thể có nhiều tiền tài và mỹ nữ hơn.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Trần Thiên Hạo đã cứng đờ, không thể tin nổi mà nhìn chùm sáng bỗng nhiên quay đầu rời xa mình, giống như là đang ghét bỏ mình vậy.
“Này này! Đừng đi mà!” Trần Thiên Hạo rất lo lắng, vội vàng kêu lên vài câu, nhưng chùm sáng kia cũng không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta đứng ngây người nửa ngày, cả người giống như đã mất hồn, chán nản và mệt mỏi.
Mộng đẹp của anh ta, cứ bị phá nát như vậy!
Chùm sáng lượn lờ quanh đám người, giống như đang quan sát từng người ở nơi này, đến khu chùm sáng đến gần Đường Nguyệt Dao thì phản ứng của nó khá mãnh liệt, nhưng chẳng mấy chốc lại bay đi.
Lại quan sát vài người, liền đi đến trước người Diệp Mặc, nó bay đến gần, quan sát một chút, rồi lập tức có phản ứng kịch liệt, sau đó tụ thành một đoàn, lao thẳng về phía bàn tay của Diệp Mặc.
Trần Thiên Hạo thấy cảnh này liền ngay dại: “Đậu xanh rau muống! Không thể nào!”
Không chọn mình, mà lại chọn Diệp thủ phủ này?
Vị này chính là một người bình thường mà!
Hơn nữa, vị này đã tốt số thế rồi, thế mà lại còn được chọn?
Lão tặc thiên, tại sao lại không công bằng như vậy chứ!
Đường Nguyệt Dao thấy thế cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền bình tĩnh lại, dù sao Diệp Mặc đạt được cũng tốt hơn để người khác đạt được, có lẽ, đây là một loại cơ duyên nữa, hai người bọn họ đều có, vậy chẳng phải rất xứng đôi sao?
Phi phi!
Mình nghĩ gì thế!
Xứng cái gì mà xứng!
Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình, vừa tỉnh táo lại liền bĩu môi một cái, sắc mặt đỏ bừng.
Triệu Tinh Uyển cũng hơi kinh ngạc, nhưng đã bình tĩnh lại ngay.
Kết quả này, nàng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng đúng lúc này, một chuyện khiến cho tất cả mọi người không thể tin nổi đã xảy ra, chỉ thấy vị Diệp phủ thủ này vung tay lên, quát lạnh một tiếng: “Tôi không cần!”
Chùm sáng kia lại dừng lại, cứ trôi nổi lơ lửng trên không trung, không biết nên làm gì, hiển nhiên là cũng hơi mờ mịt!
Hai mắt Trần Thiên Hạo liền trợn đến mức lồi cả ra, người đều sắp điên rồi.
Thứ anh ta cầu còn không được, kết quả người ta lại chẳng thèm ngó tới, còn vung tay đuổi đi nữa.
“Chọn cô ấy đi!” Diệp Mặc lại đưa tay, chỉ về phía người ngọc cao ngọc kia.
Hắn phát hiện, hình như thứ này có ý thức, có thể giao lưu vài câu đơn giản.
Chùm sáng do dự một chút, nhưng vẫn nghe lời bay qua, bay quanh người ngọc một chút, rồi tụ tập lại thành một đoàn, sau đó tràn vào trong bàn tay trắng noãn kia.
Tất cả mọi người trong phòng đều sợ ngây người.
Bọn họ vẫn chưa thoát ra khỏi cơn rung động vừa rồi.
Khối ngọc này, thế mà lại thật sự có bí ẩn, có ẩn chứa một lức mạnh thần bí nào đó, mà vị Diệp phủ thủ này đã được chọn mà vẫn không thèm, cuối cùng, cỗ sức mạnh này vẫn rơi vào trong tay người mạnh nhất là Đường tiểu thư.
Đường tiểu thư đã mạnh như vậy rồi, lại có được cỗ sức mạnh này, vậy sẽ đáng sợ đến mức nào chứ?
Bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
“Này này! Sao có thể chọn cô ấy chứ! Rõ ràng là cô ấy đã. . .” Trần Thiên Hạo trợn tròn mắt lên, vẫn không thể tin nổi.
Anh ta đứng tại chỗ, mặt đầy ngốc trệ.
Nghiệp chướng mà!
Rõ ràng là vị sư muội này đã chiếm được một phần sức mạnh từ trên người của sư phụ, hiện giờ lại có thêm một phần, một người tập hợp hai phần sức mạnh đáng sợ như vậy, sau này còn có ai có thể là đối thủ của sư muội chứ?
Đời này của mình, còn có cơ hội xoay người sao?
“Rõ ràng. . . đã. . .?” Triệu Tinh Uyển nhạy cảm phát hiện ra thứ gì đó, mắt phượng híp lại, nhìn về phía vị Đường tiểu thư qua, trong lòng đã có một cái suy đoán to gan.
“Anh. . . sao anh lại không cần, mà đưa cho tôi làm gì!” Đường Nguyệt Dao đứng tại chỗ, nàng vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, làm thế nào thì nàng cũng không ngờ Diệp Mặc lại từ chối, còn trao cơ hội này cho mình.
Đây không phải là có nghĩa, Diệp Mặc rất quan tâm mình sao?
Diệp Mặc. . .vẫn rất tốt nha!
Nàng liếc mắt nhìn qua một chút, khẽ cắn môi đỏ, trong lòng dâng lên một trận vui sướng, và ngọt ngào giống như được ăn mật.
Có điều, làm sao sức mạnh này lại chọn Diệp Mặc nhỉ?
Thật sự là kỳ lạ!
Sự nghi ngờ này lóe lên một lần, nhưng nàng đang rất vui sướng, cho nên cũng không để ý nhiều, chẳng mấy chốc đã quên chuyện này.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi không cần! Tôi cần thứ này làm gì chứ!”
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với loại sức mạnh này, nhưng hắn cũng không muốn, bởi vì không có tác dụng gì cả, nhục thân của hắn đã rất mạnh rồi, cho nên không bằng cho đội trưởng Đường thì hơn, để cho thực lực của nàng tăng lên vài phần, như vậy sau này hắn cũng không cần quan tâm quá nhiều nữa.