Buổi tối, Diệp Mặc ngồi trước cửa sổ trong phòng khách, cảm thán một câu: “Lại qua một năm!”
Bên ngoài treo rất nhiều đèn lồng, những ánh sáng màu đỏ chiếu lên những tấm giấy đỏ dán ở trên cửa, cuối cùng cũng có mùi vị của ngày tết, chỉ thiếu tiếng pháo mà thôi.
Trên hai bên đầu gối trái phải của hắn, là hai đứa bé đã thay quần áo mới, bé gái hơi yên lặng, bé trai thì hơi nghịch ngợm một chút, thỉnh thoảng lại dùng cánh tay nhỏ để níu cổ áo của hắn.
Diệp Mặc cúi đầu, mỉm cười hiền lành.
“Ba ba, ma ma đâu?” Bé gái mở miệng, giọng nói ngây ngô đáng yêu, đôi mắt đen nhánh óng ánh hơi chớp chớp.
“Ma ma sắp về rồi!” Diệp Mặc dịu dàng nói, lại ôm hai đứa bé vào ngực.
Lúc này, ti vi ở sau lưng truyền ra tiếng khai mạc của Đêm Hội Mùa Xuân.
Diệp Mặc quay người, mang theo hai đứa bé nhìn vào ti vi.
Năm ngoái cũng như vậy, chỉ là khi đó bọn nhỏ còn nhỏ, vẫn chưa biết nói chuyện, một năm qua đi, bọn nhỏ đã trưởng thành nhiều như vậy. . .
“Nhìn kìa, là ma ma!”
Đợi đến khi Ngọc Tình ra sân, Diệp Mặc chỉ cho hai đứa nhỏ xem, hai đứa bé lập tức trợn to mắt lên để nhìn, nhìn đến không chớp mắt.
“Đi chuẩn bị một chút.”
Chờ tiết mục của Ngọc Tình kết thúc, hắn thả hai đứa bé xuống, đang định đi chuẩn bị đồ ăn, chờ hai người Ngọc Tình trở về là vừa.
Lúc này, đồng hồ trên tay hắn hơi rung một chút.
Là Siêu Não!
Diệp Mặc cúi đầu xem, chân mày liền cau lại.
Đây là. . . báo động trước à?
Hắn hơi lắc tay một cái, màn sáng bắn ra, trên đó là một số tin tức, có mấy tấm hộ chiếu, vé máy bay và ghi chép đặt phòng khách sạn.
Lại nhìn thời gian trên vé máy bay, chính là tối nay.
“Chậc!” Diệp Mặc chậc một tiếng.
Mấy người này hiển nhiên là người của Huyết Diễm.
Hắn đã dặn dò Siêu Não giám sát người của Huyết Diễm, một khi bọn họ nhập cảnh liền nhắc nhở hắn.
Chỉ là, năm hết tết đến rồi, đám người này còn đến làm gì?
Nhất định phải chọn thời gian này sao?
Bọn họ không ăn tết sao?
Thật sự là phiền phức!
“Tiếp tục giám sát!” Diệp Mặc trầm ngâm một lát, lại căn dặn một tiếng, rồi lắc tay một cái, sau đó đi vào nhà bếp.
Gần sang năm mới rồi, hắn cũng không rảnh để ý đến đám người này.
Huyết Diễm phái người đến vào lúc này, có lẽ là đã điều tra chuyện lần trước, còn nữa, bọn họ vẫn muốn tiếp tục cướp đoạt khối ngọc kia.
Hiện giờ, khối ngọc đó đang nằm trong cục cảnh sát, có cho tiền thì bọn họ cũng không dám xông vào.
Chờ ăn tết xong, lại quan sát bọn họ đi!
Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ trước ra, mở bếp lên, bắt đầu bận rộn.
. . .
Trong bầu trời đêm, một chiếc máy bay hành khánh đang bay trên tầng không.
Trong khoang thương vụ, một người đàn ông cao lớn khoảng 40 tuổi cầm ly rượu trước người lên, nhấp một ngụm, lại cau mày mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Ai! Sắp sang năm mới rồi!”
Tâm trạng của người này hơi xấu.
Lúc này, vốn là nên ở nhà ăn tết, cả gia đình xum vầy vui vẻ, nhưng mà kết quả lại bị phái về nước, xử lý một đồng chuyện rối rắm.
Tất cả đám người của Ưng Đường kia đều là phế vật sao?
Đồ thì không lấy được, tất cả đều bị tóm sạch luôn!
Nghe nói còn chọc phải phiền toái không nhỏ, náo động lên đến mấy cái nhân mạng, nếu như chuyện thành công, giết vài người cũng không có gì, tranh thủ thời gian phủi mông rời đi là được, dù sao bọn họ cũng không hoạt động ở trong nước.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện còn không thành công.
Anh ta nhỏ giọng mắng một tiếng: “Đám ngu xuẩn này, cũng không biết khiêm tốn một chút, thật sự cho rằng cảnh sát là bù nhìn à?”
“Đám người của Ưng Đường này. . . Ha ha!” Một người đàn ông đội mũ trùm ở một bên nghe thấy vậy liền cười xùy một tiếng: “Hy vọng bọn họ đừng khai chúng ta, bằng không thì chuyện này vui lắm.”
“Bọn họ dám sao!”
Người đàn ông cao to nhất thời cười lạnh, má trái của anh ta có một vết sẹo kéo dài xuống môi, vừa cười lên liền có vài phần dữ tợn.
Người đàn ông trùm mũ mỉm cười: “Tôi cũng đoán là bọn họ không dám!”
Quy củ của tổ chức rất nghiêm, nếu như dám tiết lộ bí mật của tổ chức, thì sẽ gây họa cho cả nhà, nếu như không có người thân, vậy chỉ cần là người hơi gần một chút, hoặc là đến cả con chó con mèo cũng sẽ bị xử lý sạch.
Người đàn ông cao lớn lại oán trách một tiếng: “Hừ! Đám phế vật này, nếu như không phải bọn họ, thì chúng còn phải đến đây vào lúc này à? Cũng không biết phía trên nghĩ cái gì, một ngày mà cũng không chờ nổi sao?”
“Ai biết được!” Người đàn ông đội mũ giang tay ra: “Đến cũng đến rồi, còn sắp sang năm mới rồi, không cần khó chịu như vậy!”
“Chờ đến nơi, liền hỏi thăm tin tức một chút, điều tra xem khôi ngọc kia đã rơi vào tay nhà nào, sau đó hỏi thăm tình hình của đám người Ưng Đường kia, chỉ cần bọn họ không để lộ bí mật, không bị xử bắn, vậy thì không liên quan đến chúng ta.”
Người đàn ông cao to nói xong, liền giơ ly rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Lần này đến đây, chủ yếu là vì khối ngọc, còn Ưng Đường sống hay chết, căn bản là không liên quan đến bọn họ.