Đường Nguyệt Dao cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cũng không nhớ nổi chuyện gì có thể làm mình vui vẻ khi còn thơ ấu, tất cả chỉ có đau khổ và lạnh lẽo mà thôi.
Trái lại thì từ khi trở về nước, nàng cảm thấy cuộc sống của mình đã khác xưa rất nhiều, nàng có người bạn đầu tiên, chính là con bé Lâm Lâm kia, tuy rằng không quá thông minh, cũng không có bản sự gì to lớn, nhưng người lại rất tốt.
Còn có cả tên lăng nhăng kia. . .Được rồi, không gọi tên này như vậy nữa, nể mặt tên này quan tâm mình, lại còn trao cơ duyên cho mình, gọi tên này là ông chủ đi! Coi như nể mặt tên này một chút!
Vị ông chủ này cũng không tệ lắm, chỉ là có quá nhiều phụ nữ bên cạnh, nàng đếm còn không đếm hết, rốt cuộc là có bao nhiêu người, cả một đám đều là hồ ly tinh, tất cả đều thèm tiền và tài của tên này, ừm! Còn thèm có thai nữa! Nàng chỉ nghĩ một chút thôi là đã thấy đau đầu rồi.
Nàng vô thức liếm môi đỏ khi trong đầu lại lóe lên dáng người hoàn mỹ kia.
Nàng không thể không thừa nhận, làm một người khác phái, thì tên này vẫn rất quyến rũ và rất có mị lực.
Đường Nguyệt Dao lại uống một ngụm, liếm môi đỏ một chút, hừ nói: “Hừ! Cũng chỉ là trò mèo mà thôi, một ngón tay của mình có thể đẩy ngã anh ta rồi! Không đúng, mình đẩy ngã anh làm gì, phi phi phi! Là đánh ngã!”
Đường Nguyệt Dao đang ngồi trong một quán trà sữa, nàng ngồi tại vị trí gần cửa sổ, một bên uống trà sữa, một bên lướt web trên điện thoại di động, nhìn mấy khoản nước hoa mà Lâm Lâm đề cử cho nàng, là một người mới sử dụng nước hoa, nàng hoàn toàn không thể quyết định được.
“Mấy khoản nước hoa này. . . nên mua ở chỗ nào đây?”
Nàng suy tư một lúc, liền vỗ tay một cái, vui vẻ quyết định: “Được rồi, mua tất cả đi!”
Sau khi uống trà sữa xong, nàng đẩy dậy, đẩy cửa đi ra khỏi quán,, khẽ quấn áo khoắc, bóng lưng cô đơn dung nhập vào trong biển người ồn ào chen chúc kia.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc dậy rất sớm.
Hôm nay là giao thừa, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên đi ra ngoài một chuyến, đi đến chợ mua một đám nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất về, khi về đến nhà, bọn nhỏ vẫn còn chưa tỉnh giấc.
Diệp Mặc chuẩn bị một chút, liền bận rộn trong phòng bếp, hắn bắt đầu xử lý các nguyên liệu nấu ăn cần dùng trong ngày hôm nay.
Diệp Mặc cũng không mua thứ gì đặc biệt đắt đỏ cả, chủ yếu là do ngày thường đã ăn nhiều rồi, hắn chỉ đổi cách chế biến và cách làm mà thôi.
Hơn bảy giờ, Dương Mạn Ny tỉnh dậy, nàng bọc đồ ngủ rồi đi ram nhìn thấy mấy con cua trong bồn rửa, không nhịn được mà duỗi ngón tay ngọc ra trêu đùa, kết quả là suýt nữa bị cua kẹp trúng.
“Oa! Con cua này to quá!”
“Nó kẹp tôi!”
Dương Mạn Ny nhíu mũi ngọc tinh xảo một cái, trừng mắt với con cua đang diễu võ giương oai kia, rồi dữ dằn nói: “Diệp Mặc, anh nhớ kỹ nó nhé, tối nay tôi phải ăn né!”
“Được rồi!” Diệp Mặc đang thái thịt liền nhìn nàng một cái, rồi vội vàng dời mắt đi.
Cơ thể trắng như tuyết và nở nàng của nàng như ẩn như hiện ở dưới đồ ngủ, nhất là cặp đùi đẹp mang theo nhục cảm kia, cực kỳ gợi cảm, gương mặt xinh đẹp tuyệt luân lại nở một nụ cười rực rỡ.
Diệp Mặc luôn có cảm giác, mình càng ngày càng khó có thể ngăn cản được mị lực của nàng.
Thâm chí có lúc, hắn còn bốc lên một số ý nghĩ hoang đường. . .
“Tôi và Ngọc Tình ăn sáng xong sẽ đi, buổi tối sẽ về hơi muộn một chút, có lẽ phải tầm 10 giờ mới về, vất vả cho anh rồi. . .”
Dương Mạn Ny đi tới, đứng bên cạnh Diệp Mặc như mọi khi, nàng hơi cong eo, cổ ảo liền mở rộng, để lộ một mảnh phong quang mê người.
Hô hấp của Diệp Mặc hơi dừng lại một chút.
Trên người nàng truyền đến mùi thơm cơ thể thành thục, đã đánh mạnh vào tinh thần của hắn.
“Ừm! Không tệ, đều là món tôi và Ngọc Tình thích ăn!” Nàng thị sát một vòng, liền gật đầu hài lòng, lại ăn vụng vài miếng hoa quả, lau miệng rồi quay đầu đi.
Dương Mạn Ny trở về phòng, kéo đồ ngủ một cái, chuẩn bị chui vào chăn ngủ thêm một lát, bỗng nhiên nhớ đến thứ gì, nàng liền ngồi dậy, đi đến bên ghế sa lon, cầm giấy cắt và đèn màu tối hôm qua đã chuẩn bị lên.
“Lần đầu tiên ăn tết ở đây, phải trang trí đẹp một chút mới được!”
Nàng cười hì hì một tiếng, cầm đồ lên, bắt đầu chuẩn bị một chút, sau đó liền trang trí.
Sau khi làm xong, nàng lại mở tủ quần áo ra, tìm một bộ quần áo mới mà nàng và Ngọc Tình vừa đi mua mấy hôm trước, năm mới, đương nhiên là phải mặc quần áo mới rồi, như vậy thì mới có nhiều chuyện mới.
Dương Mạn Ny cầm quần áo lên nhìn trái nhìn phải, yêu thích không nỡ buông tay.
Sau đó, nàng lại chui vào ổ chăn, nhưng hưng phấn đến mức không ngủ nổi, mở mắt nhìn sắc trời âm trầm bên ngoài cửa sổ, nhưng tâm trạng vẫn thấy rất tươi đẹp.
Những tiếng leng keng lạch cạch từ nhà bếp truyeefnvaof, còn có những hương thơm nồng đậm kia, làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp, giống như là đang ở nhà vậy.
Nàng quay người, gối đầu lên tay ngọc, nhìn thoáng qua phía nhà bếp, tự lẩm bẩm.
“Hình như mình hơi tham lam rồi!”
Nàng hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt vũ mị tràn đầy vẻ phức tạp, lại có chút áy náy và mê mang.
Là Ngọc Tình mở miệng mời nàng ở lại đây ăn tết trước, Ngọc Tình. . . nghĩ như thế nào đây?
Dương Mạn Ny nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại chìm vào giấc ngủ.